Những ngày mùa đông đầu năm mới trôi qua vô cùng yên ả, nơi náo nhiệt thì ngày càng náo nhiệt, nơi vắng vẻ lạnh lẽo lại ngày càng vắng vẻ lạnh lẽo. Trong viện của Tưởng Nguyễn mãi cũng chẳng có người đến hỏi thăm, thành ra ba người Tưởng Nguyễn lại khó mà có được quãng thời gian nhàn rỗi này.
Không khí sáng sớm trong lành mát mẻ, Bạch Chỉ và Liên Kiều cùng ngồi ở cửa may vá y phục, y phục của mấy người đều cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa, rách lại vá. Tuy rằng khả năng thêu thùa của hai người rất tốt, khâu vá thêm mấy bông hoa lên y phục cũng có thể mặc tiếp được, chỉ có điều sợi chỉ màu sắc đẹp đối với các nàng mà nói quả thật rất quý, bình thường sẽ không dùng để khâu vá như vậy.
Nữ hài tử yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, chăm chú nhìn trang sách trước mặt, ánh nắng chiếu lên một bên mặt hoàn mỹ của nàng. Hai hàng mi dài như cánh chim rung động nhè nhẹ, đôi mắt trong veo xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được mà muốn dịu dàng yêu thương.
Trong lúc Liên Kiều vô tình quay đầu lại nhìn thì chợt sững sờ, vẫn biết rằng tiểu thư nhà mình là người có sắc đẹp hiếm thấy, lúc im lặng thì dịu dàng mềm mại, tựa như một bức tranh thủy mặc, lúc tàn nhẫn thì vô cùng quyến rũ sắc bén, cái này gọi là tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy(1),câu nói này rất hợp với Tưởng Nguyễn.
—-
(1). Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621391/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.