Ngày đầu năm, mới sáng sớm trên đường đã vang lên tiếng pháo nổ, mấy đứa trẻ trong thôn trang nhao nhao mở cửa chạy ra ngoài đốt pháo, sau khi pháo nổ xong, trên mặt đất rơi đầy tàn pháo màu đỏ, rực rỡ như gấm hoa, có ý nghĩa như “thịnh vượng khắp nơi.”
Từ trên xuống dưới thôn trang lại bắt đầu bận rộn, không biết là cố ý hay thật sự đã quên chủ tớ ba người Tưởng Nguyễn, sau bữa cơm tất niên, không có một người nào đến sân nhỏ của ba người.
Bạch Chỉ ở cạnh cửa đốt than, nửa người chặn trước cửa, quạt khói ra ngoài, trong phòng miễn cưỡng có một chút ấm áp. Ánh nắng chiếu vào sân, trong sân nhỏ hẻo lánh chỉ có một căn phòng rách nát, không nói đến mái hiên đầy lỗ hổng bị mưa dột quanh năm, lại còn thường xuyên có chuột đồng chạy tán loạn, chăn mền do nô tì ở thôn trang mang tới vốn đã mỏng, còn bị chuột cắn hư không ít. Bạch Chỉ thở dài, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Tưởng Nguyễn đang ôm chăn ngồi trên giường.
Tưởng Nguyễn dựa vào cái gối nâu được may từ vải thô, chăn đắp ngang ngực, đang cúi thấp đầu ngẩn người. Bị đưa về thôn trang đã hơn bốn năm, nhà Trương Lan không cung cấp đủ thức ăn và y phục, nên nàng trổ mã muộn hơn so với thiếu nữ bình thường, tóc thì xơ xác khô vàng, lúc này ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc dài của nàng làm người ta có cảm giác như có ánh sáng rực rỡ đang di chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621381/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.