Tống Nhân đột nhiên ngã bệnh.
Nàng ấy lên cơn sốt cao, mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang ôm mình.
Nàng ấy mở mắt ra thì nhìn thấy Tạ Thế An đang nằm bên cạnh mình.
Nàng ấy lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, đưa tay đẩy Tạ Thế An ra.
Tạ Thế An không phòng bị tức khắc bừng tỉnh, hắn ta chỉ nằm nửa người trên giường, vừa bị nàng ấy đẩy thì ngã thẳng xuống đất.
Hắn ta cũng không thèm quan tâm, lập tức bước tới chỗ đầu giường bưng một chén thuốc: “Nếu tỉnh rồi thì mau uống thuốc đi, như vậy mới chóng khỏe được.”
“Đi ra ngoài.” Tống Nhân nhắm mắt: “Ta muốn được yên tĩnh dưỡng bệnh, mời ngươi đi ra ngoài.”
“Nhân Nhân, rốt cuộc nàng muốn nháo tới khi nào!” Tạ Thế An vô cùng suy sụp: “Chuyện có thể làm ta đều đã làm, nàng còn muốn ta phải làm sao nữa?”
Tống Nhân cũng không biết rốt cuộc nàng ấy muốn như thế nào.
Nàng ấy rất yêu Tạ Thế An, nàng ấy cũng có thể cảm nhận được trong lòng Tạ Thế An chỉ có nàng ấy.
Bọn họ có bốn hài tử, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Cuộc sống như vậy khiến toàn bộ nữ tử kinh thành đều hâm mộ, đúng vậy, nàng ấy cần gì phải nháo chứ?
Nàng ấy cũng không hiểu nổi chính mình.
Nhưng nàng ấy biết bản thân không muốn nhìn thấy Tạ Thế An.
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
Nàng ấy lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Tạ Thế An mím môi, đặt chén thuốc lên án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581812/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.