Thuốc bột được hòa vào trong chén, biến thành một chén nước màu đen.
Tạ Thế Duy bưng thuốc độc đi về phía Vân Sơ.
Hạ thị kéo hắn ta lại, hạ giọng nói: “Đó là đích mẫu của con, con là đại thần trong triều, không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Tạ Thế Duy nhếch môi, nhướng mắt nhìn về phía một người đang đứng trong góc: “Tạ Thế Doãn, ngươi làm đi.”
Sắc mặt Tạ Thế Doãn trắng bệch: “Ta không làm.”
Tạ Thế An lạnh lùng nói: “Ngươi là một phần tử của Tạ gia, có một số chuyện ngươi phải làm.”
Tạ Thế Doãn gắt gao cúi đầu.
Thính Vũ sau lưng hắn ta đưa tay đẩy, thở dài nhỏ giọng nói: “Hiện giờ đại ca con là đương gia Tạ gia, phụ thân con cũng phải nghe lời hắn, huống chi là con, Doãn nhi, đưa mẫu thân một đoạn đường cuối cùng đi.”
Tạ Thế Doãn mười sáu tuổi, không tính là cao ráo, có chút gầy, hắn ta mím chặt môi, không muốn bước lên dù chỉ một bước.
“Doãn nhi, sao con lại ngốc như vậy?” Thính Vũ cắn răng nói: “Đúng, phu nhân thương con, đối đãi với con như hài tử thân sinh, nhưng cũng chỉ là thương mà thôi chứ chưa từng cho con thứ gì cả. Tất cả của hồi môn của phu nhân đều dùng làm hồi môn cho Tạ Phinh và sính lễ cho đại ca con, con cái gì cũng không có... Đại ca đại tỷ con có thể tuyệt tình như vậy, con hà tất níu giữ một chút tình cảm kia! Nếu lần này con làm trái ý đại ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581807/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.