“Chư vị đều là bá tánh đến từ Ninh Châu nhỉ.” Ngữ khí của Vân Sơ ôn hòa, róc rách như nước chảy: “Các ngươi có gia nghiệp của bản thân ở Ninh Châu, có ruộng đất, có căn cơ, tại sao lại đi suốt trăm dặm để đến kinh thành vậy?”
Nàng vừa dứt lời thì cả một đám người rơi vào mê mang.
Đúng vậy, bọn họ ở Ninh Châu sống rất tốt, sao lại theo tới kinh thành một cách khó hiểu như vậy chứ?
Hơn nữa cả đoạn đường này, lương khô đã sớm dùng hết, ngày nào cũng phải đào rau dại gặm cỏ cây, ngày tháng cực khổ như vậy, bọn họ thật sự không biết bản thân đã vượt qua như thế nào, càng không thể hiểu được tại sao bản thân lại tình nguyện mang theo già trẻ rời xa cố thổ chạy đến một nơi xa như thế này...
Cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi nhưng lại không nghĩ được gì.
“Dù các ngươi đến đây vì lý do gì thì các ngươi cần phải quay về rồi.” Vân Sơ thở dài: “Nhìn hài tử bên cạnh các ngươi xem, vừa đói vừa gầy, nhìn lão nhân bên cạnh đi, bệnh nặng hơn rồi... Cái gọi là nước cam lộ kia có thể tiêu trừ tật bệnh thật sao... Các ngươi đường xa tới đây, ngày ngày uống nước cam lộ, đã uống nhiều như vậy rồi, thật sự là không bệnh không đau sao?”
Mọi người cúi đầu nhìn bản thân, một thân lam lũ, y phục rách bươm.
Cho dù bọn họ có là bá tánh cơ cực sống dưới tầng chót thì cũng chưa từng lôi thôi như vậy.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581787/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.