Sở Thụy bước ra, chắp tay nói: “Thần đề cử Vân đại nhân đi diệt phỉ, Vân đại nhân xuất thân tướng môn, trong người chảy dòng m.á.u của Vân gia, đương nhiên có thể khiến cho đám thổ phỉ kia vừa nghe danh đã sợ vỡ mật, không chiến mà bại, không biết Vân đại nhân có nguyện đi chuyến này?”
Lý thủ phụ không tán đồng nói: “Vân đại nhân là một quan văn...”
“Tuy hạ quan là quan văn nhưng trên người vẫn có chút công phu.” Gương mặt Vân Trạch treo lên ý cười: “Cứ làm theo lời Nhiếp Chính Vương đi, để hạ quan dẫn quân đi diệt phỉ.”
Tổ phụ của hắn là đại tướng quân, phụ thân cũng là đại tướng quân, từ nhỏ hắn đã thích giơ đao múa kiếm, sau này vì muốn thu liễm mũi nhọn nên mới chọn theo con đường quan văn.
Hiện giờ Vân gia đã không cần phải khiêm tốn nữa, hắn cũng không cần tiếp tục giấu dốt.
Sau khi lập công, hắn mới có thể thăng quan một cách danh chính ngôn thuận, mới có năng lực bảo hộ Vân Sơ và ấu đế.
Cho nên chuyến này hắn chắc chắn phải đi.
Sở Thụy ra vẻ thưởng thức: “Tốt, Vân đại nhân quả nhiên là có cốt khí của Vân gia!”
Việc này cứ được quyết định như vậy.
Triều đình để Vân Trạch đưa theo ba trăm binh lính đang đóng quân ở kinh thành đi diệt phỉ, bởi vì thám tử truyền tin tức về nói trên núi chỉ có mấy chục thổ phỉ, chỉ cần ba trăm binh lính là đủ.
“Đại ca, mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581778/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.