Sở Thụy cầm lấy cổ tay nàng ta xem mạch.
Hắn ta bệnh lâu ngày cũng thành y, bắt mạch là chuyện rất dễ dàng đối với hắn ta.
Sau khi cảm nhận được mạch đập yếu ớt mong manh nảy lên, trái tim hắn ta co rút kịch liệt.
Hắn ta thật sự có hài tử, nhưng mà...
“Phu, quân...”
Tô Tử Nguyệt gian nan phun ra hai chữ này rồi nhắm chặt mắt, mất đi hơi thở.
“Phu nhân!”
Sở Thụy bi thống, gầm nhẹ ra tiếng.
Tại sao, tại sao không nói sớm cho hắn ta.
Tại sao phải chờ đến khi mũi kiếm đ.â.m vào mới nói cho hắn ta chuyện quan trọng như vậy.
Khi hắn ta còn nhỏ, đã tận mắt nhìn thấy phụ thân tắt thở trước mặt mình.
Thuở thiếu thời, hắn ta cũng chính mắt thấy mẫu thân lìa đời.
Lớn hơn một chút, trưởng tỷ luôn che chở hắn ta cũng mất.
Bây giờ hài tử thân sinh cũng đứt hơi trước mặt hắn ta...
Hắn ta đâu phải mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, tại sao vẫn cứ phải lẻ loi một mình, tại sao chứ!
Văn võ bá quan đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh.
Trong ấn tượng của bọn họ, Nhiếp Chính Vương chính là một con ma ốm, bình thường sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, trông vô cùng yếu đuối, không ngờ hắn ta nói g.i.ế.c người là giết!
Người hắn ta g.i.ế.c lại là thê tử mới cưới vào cửa!
Nếu nói hắn ta làm bộ thì vẻ bi thống trên mặt hắn ta lại chẳng giống ngụy trang một chút nào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581751/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.