“Cái gì!” Sở Dực đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng theo Trình Tự đi về phía hậu viện, lạnh lùng nói: “Lập tức triệu tập tám ngàn tinh binh, phong tỏa kinh thành, toàn lực điều tra!”
Vân Sơ cũng nhận được tin tức, lúc nàng rời khỏi yến thính thì thân thể đã có chút lảo đảo.
Nàng quả thực không có người dám bắt cóc Trường Sinh ở ngay cổng sau của vương phủ, rốt cuộc là ai to gan như vậy!
“Phủ binh từng giao đấu với đám thích khách kia nói bọn chúng không dùng ngôn ngữ Đại Tấn, diện mạo cũng không giống với bá tánh Đại Tấn.” Trình Tự trầm giọng nói: “Thuộc hạ hoài nghi bọn chúng là gian tế của biệt quốc...”
Sở Dực lạnh lùng nói: “Phủ binh kia đang ở đâu!”
Phủ binh bị thương rất nặng, eo bị người ta thọc một đao nhưng vẫn cố chống đỡ một hơi cuối cùng, tận hết khả năng bắt chước cách nói chuyện của thích khách.
“Là người Đông Lăng!” Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Sơ khiến người ta sợ hãi.
Nàng chỉ biết mười mấy năm sau Đông Lăng sẽ tổng tấn công Đại Tấn, lại không biết người Đông Lăng đã sớm ẩn nấp trong kinh thành lâu như vậy.
Đám người ngoại bang kia đốt g.i.ế.c cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, nàng không dám tưởng Trường Sinh rơi vào tay bọn chúng thì sẽ phải chịu tra tấn như thế nào...
“Bọn họ có chuẩn bị mà đến.” Sở Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Sơ: “Sơ nhi, nàng quay về chiếu cố Giác ca nhi, ta chắc chắn sẽ mang Trường Sinh nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581724/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.