“Phập”.
Là âm thanh vật sắc nhọn đ.â.m qua da thịt.
Đồng tử hoàng đế co rút kịch liệt, kinh ngạc nói: “... Hoàng Hậu?”
“Hoàng Thượng... không sao là tốt rồi.” Hoàng Hậu mỉm cười, chậm rãi ngã xuống: “Thần thiếp xem như... sống không uổng phí.”
“Hoàng Hậu!” Hoàng đế duỗi tay ôm lấy thân thể đang ngã xuống của bà ta, thuận thế ngồi xuống đất: “Sao nàng, sao nàng lại làm như vậy...”
Ông ta và Hoàng Hậu thành hôn từ thời niên thiếu, làm phu thê hơn ba mươi năm, hai người mặt ngoài luôn tương kính như tân nhưng trên thực tế ông ta quanh năm suốt tháng chưa từng cùng phòng với Hoàng Hậu, chỉ là mười lăm hằng tháng sẽ đến Khôn Ninh Cung ngồi tượng trưng một chút, cũng không ngủ lại, trong lòng ông ta, giữa ông ta và Hoàng Hậu đã sớm không còn tình cảm phu thê.
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến ngay thời khắc sống còn, người chắn trước mặt ông ta lại là Hoàng Hậu, mà người ông ta yêu lại chỉ biết trốn sau lưng ông ta.
Người ông ta tổn thương lại xông ra phía trước.
“Người đâu! Mau tới đây! Thái y!”
Hoàng đế điên cuồng rống to.
Nhưng trong tình huống thế này, làm gì có thái y nào đến chứ?
Ông ta nhìn Hoàng Hậu chậm rãi nhắm mắt, nội tâm dâng lên một cơn khủng hoảng to lớn.
Lúc này, sau lưng ông ta lại vang lên một âm thanh, là tiếng la hét hoảng sợ của Lê Tĩnh Xu: “Hoàng Thượng, cẩn thận!”
Một hắc y nhân không biết từ đâu nhảy ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581711/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.