Lúc nó rời đi còn điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Vân Sơ.
Vân Sơ có chút đau đầu.
Thời điểm mấu chốt như vậy không thích hợp để nàng và tiểu gia hỏa thân cận, nhưng nàng lo lắng nếu bản thân không thuận theo thì tiểu gia hỏa sẽ chủ động chạy tới chỗ nàng.
Cũng may vị trí của nàng là ở hàng cuối, cũng không có ai chú ý tới động tác của nàng, nàng lặng lẽ đứng dậy theo tiểu gia hỏa tới một nơi vắng vẻ.
“Mẫu thân, đợi lát nữa ngài phải nhận ngọc bội của con đó.” Sở Hoằng Du chớp mắt to nói: “Dù người khác có nói gì thì mẫu thân cũng không được lùi bước, đã nhớ kỹ chưa?”
Vân Sơ xoa đầu thằng bé, ôn nhu nói: “Du ca nhi, con phải nhớ rằng mẫu thân sẽ luôn nỗ lực để được ở cùng con và Trường Sinh, người một nhà chúng ta phải quang minh chính đại ở bên nhau.”
Tiểu gia hỏa cong môi cười rộ lên.
Lúc này, Vân Sơ đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau bụi hoa.
Nàng vỗ m.ô.n.g tiểu gia hỏa: “Mau về yến hội đi.”
Nàng nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy trắc phi Thái Tử Phương Tâm Nghiên trang điểm châu quang bảo khí đang đứng đó.
Mà người đối diện Phương Tâm Nghiên, ngồi trên một tảng đá nên thấp hơn nàng ta một chút chính là Trang Thân Vương Sở Thụy.
“Sao ngươi cứ như âm hồn không tan vậy!” Phương Tâm Nghiên tức muốn hộc máu: “Bây giờ ta đã là trắc phi của Thái Tử, ngươi còn quấn lấy ta làm gì?”
Gương mặt tái nhợt của Sở Thụy lộ vẻ khó hiểu: “Ta quấn lấy ngươi khi nào?”
“Vậy sao ngươi xuất hiện ở chỗ này?” Phương Tâm Nghiên cả giận nói: “Từ Đông Cung tới sảnh tiệc bắt buộc phải đi qua con đường này, ngươi ngồi chờ ở đây không phải là muốn dây dưa với ta sao?”
Lúc trước, sau khi hôn sự giữa nàng ta và Bình Tây Vương thất bại, cha nàng ta nói Thái Hậu đã thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng ta và Trang Thân Vương.
Nàng ta bị điên mới đồng ý gả cho một con ma ốm, vì thế nên đành gật đầu trở thành trắc phi của Thái Tử.
Nàng ta đã là người của Đông Cung, Trang Thân Vương... không, hiện tại đã không còn là thân vương nữa rồi, nam nhân này sao cứ như âm hồn không tan vậy.
“Nếu ngươi tiếp tục dây dưa với ta, ta sẽ bẩm với Hoàng Hậu nương nương!” Phương Tâm Nghiên nói xong thì phất tay áo rời đi.
Tiểu thái giám đứng bên cạnh Sở Thụy dậm chân nói: “Sao lúc nãy điện hạ không nói với Phương trắc phi ngài chỉ ngồi đây nghỉ chân mà thôi, dây dưa với nàng ta lúc chứ, sao có thể vu khống bôi nhọ ngài...”
Sở Thụy há mồm muốn nói chuyện thì lại hít vào một ngụm khí lạnh, không nhịn được ho khan kịch liệt.
Tiểu thái giám vội vàng đỡ hắn dậy: “Điện hạ cố gắng một chút, sắp đến sảnh tiệc rồi.”
Sở Thụy đứng lên, nhìn thấy một làn váy ở cách đó không xa, chỉ cần nhìn bóng dáng là hắn đã nhận ra đó chính là Vân Sơ.
Hắn nhanh chóng bước lên hai bước, cất giọng nói: “Vân tiểu thư.”
Vân Sơ chờ Phương Tâm Nghiên đi rồi mới dám xoay người rời đi, nàng không muốn gây chuyện ở trong cung.
Nhưng đã bị người ta gọi, nàng không thể nào làm như không biết, bèn quay người lại: “Điện hạ.”
“Có phải Vân tiểu thư cảm thấy ta rất thất bại không?” Sở Thụy chậm rãi đến gần Vân Sơ: “Đến cả một nữ nhân cũng có thể nhục nhã trào phúng ta, cuộc sống này thật không còn gì thú vị.”
Trong đầu Vân Sơ lại hiện ra cảnh tượng hắn c.ắ.t c.ổ tay ở Kim Anh Điện.
Nàng im lặng một hồi rồi mở miệng: “Nhân gian còn nhiều chuyện đáng giá hơn, điện hạ phải có một đôi mắt tinh tường để nhìn ra cái đẹp.”
Sở Thụy cười khổ: “Cả kinh thành này không có một nữ tử nào nguyện ý gả cho ta, chú định đời này ta phải cô độc như vậy, cô độc c.h.ế.t đi, có phải ta đáng buồn lắm không?”
Vân Sơ lắc đầu: “Có thể là duyên phận chưa tới.”
“Vậy duyên phận của Vân tiểu thư thì sao?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi: “Sau khi Vân tiểu thư hòa ly, có từng nghĩ tới việc tái giá?”
Vân Sơ cảm thấy vấn đề này quá mức đường đột, nàng lảng tránh không đáp lời: “Tiệc trừ tịch sắp bắt đầu rồi, nên qua đó thôi.”
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu đã đến, tiệc trừ tịch chính thức bắt đầu.
Hoàng đế nói mấy câu mở màn, Hoàng Hậu hân hoan tiếp lời rồi cho những quý nữ trong cung bắt đầu hiến nghệ. Mọi người đều biết Bình Tây Vương muốn chọn một Vương phi trong bữa tiệc trừ tịch này, những nữ tử mong ước được gả vào hoàng thất đều tỉ mỉ chuẩn bị ca múa.
Mỹ nhân hát thánh thót, dáng người quyến rũ nhẹ nhàng nhảy múa, còn có người đánh đàn, thổi tiêu, vẽ tranh, đủ loại tài nghệ khiến người ta hoa cả mắt.
“Du ca nhi, nữ tử đang vẽ tranh là trưởng nữ của Lễ bộ Thượng thư, cầm kỳ thư họa, tri thư đạt lý.” Công chúa Khánh Hoa nhỏ giọng nói: “Con cầm ngọc bội đưa cho nàng đi.”
Sở Hoằng Du ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng đế đang ngồi trên chỗ cao: “Hoàng tổ phụ, cô cô bảo con đưa ngọc bội cho nữ tử đang vẽ tranh, rốt cuộc là con chọn mẫu thân hay là cô cô chọn?”
Sắc mặt của công chúa Khánh Hoa trở nên trắng nhợt.
Từ nhỏ nàng ta đã là một người không biết nói ngọt, từ trước đến nay luôn không được phụ hoàng yêu thích nên vô cùng sợ hãi ông ta.
Ánh mắt lạnh lẽo của ông ta khiến nàng ta không dám nói gì nữa.
Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư đã vẽ xong, một bức tranh sơn thủy bao la hiện ra trước mặt mọi người.
“Tuyệt!” Vương tử Hồng Nam không nhịn được đứng lên vỗ tay: “Bức họa này nhìn như nước chảy mây trôi, quả thật là tác phẩm của một danh gia, tại hạ bội phục bội phục.”
Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư hành lễ nói: “Vương tử quá khen.”
Hoàng Hậu cười mở miệng: “Vương tử Hồng Nam thích quốc họ của Đại Tấn ta, nữ nhi của Thượng thư chính là quý nữ vẽ tranh đẹp nhất kinh thành, cái này gọi là cao sơn lưu thủy ngộ tri âm.”
Hoàng đế hợp thời nói: “Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư năm nay bao lớn rồi?”
“Tiểu nữ năm mười sáu.” Lễ bộ Thượng thư đi lên trước: “Hiện giờ vẫn còn ở thâm khuê, chưa có hôn phối.”
Từ khi hôn sự của công chúa Cổ Lệ và hoàng tử bị mắc cạn, Lễ bộ Thượng thư đã nhìn ra Hoàng Thượng muốn chọn nhà của một trong những đại thần để liên hôn.
Lựa chọn nữ nhi của ông ấy cũng không kỳ lạ.
Vì thế, dưới tình huống hai bên đều biết rõ ràng, hoàng đế tứ hôn cho nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư và vương tử Hồng Nam, tác thành cho một đoạn nhân duyên.
Ban đầu vốn nên là công chúa Hồng Nam liên hôn với Đại Tấn nhưng cuối cùng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy nên cũng không còn khả thi nữa.
Dù sao liên hôn chính là để củng cố mối bang giao giữa hai nước, hai người cũng phải tâm đầu ý hợp.
Kế tiếp, các quý nữ tiếp tục hiến nghệ.
Người này nối tiếp người nọ, mấy thấy phần hiến nghệ đã gần kết thúc, Ân phi có chút sốt ruột: “Du ca nhi, không chọn được ai phù hợp để làm mẫu thân của con sao?”
Sở Hoằng Du lắc đầu: “Con đều không thích.”
“Vậy rốt cuộc con thích các dạng gì?” Công chúa Khánh Hoa vô cùng sốt ruột: “Còn lại vài nữ tử, cũng chỉ chỉ có vị mặc y phục vàng nhạt kia là có gia thế tốt, đợi lát nữa con...”
Sở Hoằng Du xoay đầu: “Hoàng tổ...”
Công chúa Khánh Hoa lập tức bịt miệng nó.
Sao tiểu tử này lại thích cáo trạng như vậy, thật là tức c.h.ế.t nàng ta.
Cứ như vậy, chờ đến khi hiến nghệ kết thúc, ngọc bội trong tay hai đứa nhỏ vẫn chưa rơi vào tay ai.
Hoàng đế nhíu mày: “Du ca nhi, con khóc lóc đòi mẫu thân, ta cho con cơ hội tự mình lựa chọn mà con lại bỏ qua, rốt cuộc con muốn làm cái gì?”
Sở Hoằng Du tủi thân dẩu miệng nhỏ: “Bọn họ đều không được.”
“Sao lại không tốt?” Hoàng Hậu ôn hòa cười hỏi: “Vị Chu tiểu thư kia không được sao?”
“Nàng ta xấu quá.” Tiểu gia hỏa nhíu mày: “Người ngoài vừa nhìn vào là đã biết nàng ta không phải mẫu thân thân sinh của con và Trường Sinh.”
Hoàng Hậu tiếp tục hỏi: “Vị Hà tiểu thư kia thì sao?”
“Nàng ta quá gầy, chắc chắn không ôm được muội muội, không được.”
“Lý tiểu thư?”
“Nàng ta béo quá, lỡ đâu nàng ta ức h.i.ế.p con và muội muội, phụ vương chắc chắn không đánh lại nàng ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]