Trình trang chủ trầm mặc: “Trâu phu nhân nên cầu nguyện viện tử này không có gì đi.”
Ông ta nháy mắt ra hiệu, một đám thị vệ bước lên ngăn cản đám phu nhân nha hoàn bà tử, đường đã được mở, Vân Sơ đưa người vào trong.
Nàng liếc mắt một cái đã thấy được bình sứ trong bụi hoa, giống cái trong tay A Mao y như đúc.
Đi tới phía trước vài bước thì đã nghe thấy âm thanh của hài tử.
Tim nàng trĩu nặng, nhanh chóng bước về căn phòng đó, là một căn nhà gỗ có một chiếc cửa nhỏ, nàng nghe thấy tiếng hài tử đập cửa: “Thả ta ra ngoài, mở cửa, mau thả ta ra!”
A Mao phóng lên đá văng cửa gỗ, khóa cửa to tướng trên cửa cũng rơi xuống đất.
Sở Hoằng Du vội vàng chạy ra khỏi phòng, còn có bảy tám con chuột đen to cỡ bàn tay người lớn chạy theo thằng bé, khiến da đầu người ta cảm thấy tê dại.
“Nương, nhiều chuột quá, con sợ lắm!”
Tiểu gia hỏa nước mắt nước mũi treo trên người Vân Sơ, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ lưng nó, ôn nhu nói: “Không sao, nương tới rồi, sẽ không sao đâu, đừng sợ...”
Chờ tiểu gia hỏa ổn định cảm xúc, nàng bèn giao hài tử cho Thính Tuyết: “Ngoan, về viện tử chăm sóc muội muội, nương sẽ về ngay.”
Sở Hoằng Du ngoan ngoãn gật đầu.
Bước tới tiền viện, đã thấy đám phu nhân kia trưng ra vẻ mặt khó chịu.
Trâu phu nhân cười lạnh nói: “Ta nào biết tại sao đứa nhỏ này xuất hiện trong viện của ta, nó không mời tự đến, bây giờ lại thành ta không phải.”
Một phu nhân khác hùa theo: “Vân tiểu thư, ngươi là đích mẫu của hài tử, phải quản giáo cho tốt chứ.”
“Trình trang chủ hôm nay mạo phạm ta.” Trâu phu nhân cố gắng lấy lại thể diện: “Tuy Trâu gia chỉ là nhà Tam phẩm nhưng cũng được Bình Tây Vương tôn kính, há có thể để một nô tài như ngươi nhục nhã, nhưng niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, tha cho ngươi vậy.”
Nàng ta biết thôn trang này là sản nghiệp của Bình Tây Vương, trang chủ là thân tín của Bình Tây Vương nên nàng ta cũng chỉ dám mạnh mồm, ngàn lần không dám về nhà cáo trạng...
Vân Sơ cười cười: “Lúc nãy ta đã cho người đi tra, là nha hoàn bên cạnh Trâu phu nhân dùng một con bướm hấp dẫn hài tử đến viện tử này, đây gọi là không mời tự đến?”
“Cho nó vào thì nó vào thật sao, một thứ tử con vợ lẽ của Tạ gia đã sa cơ thất thế, cũng không xem thử bản thân là thứ gì!” Trâu phu nhân vuốt tóc mai: “Thật là một chút giáo dưỡng cũng không có, vào viện tử cũng thôi đi, còn tự tiện vào phòng người khác không ra, cũng không biết có trộm thứ gì...”
Lời còn chưa dứt thì Thu Đồng đã ném một ổ khóa to xuống đất, âm thanh giòn giã vang lên.
“Rốt cuộc là hài tử tự tiện xông vào hay là bị các ngươi lừa nhốt lại?” Vân Sơ lạnh giọng nói: “Trình trang chủ, đưa mọi người ra ngoài!”
Trình trang chủ gật đầu: “Vâng, Vân tiểu thư!”
Thị vệ phía sau ông ấy bước tới, đi về phía đám phu nhân.
Đám phu nhân hoảng sợ: “Ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Bọn họ cho rằng đám thị vệ này muốn bắt bọn họ, nhưng lại thấy thị vệ áp giải tất cả nha hoàn bà tử gia đinh phía sau bọn họ ra ngoài.
“Vân tiểu thư, có chuyện gì cứ gọi một tiếng, lão nô sẽ lập tức tiến vào.”
Trình trang chủ cung kính đóng cửa viện tử.
Trâu phu nhân không thể tin được, dựa vào đâu mà người của Bình Tây Vương lại nghe lời của Vân Sơ?
Dù Vân Sơ là đại tiểu thư của phủ Tướng quân nhưng phủ Tướng quân cũng sắp đổ rồi, dựa vào đâu, rốt cuộc là dựa vào đâu?
Nàng ta còn chưa nghĩ ra nguyên do thì đã thấy Vân Sơ đi về phía mình.
Trong lòng nàng ta hoảng hốt: “Ngươi, ngươi muốn làm gì, có chuyện gì từ từ nói...”
Vân Sơ từng bước tới gần, nàng hơi hơi cúi đầu, ghé vào tai Trâu phu nhân: “Trâu phu nhân, hằng đêm ngươi chìm vào giấc ngủ, nữ nhi bị ngươi bóp c.h.ế.t có về tìm ngươi không?”
Gương mặt Trâu phu nhân bỗng nhiên cắt không còn một giọt máu.
Môi nàng ta run rẩy: “Ngươi, ngươi nói bậy gì đó?”
“Trâu phu nhân, giả vờ trước mặt ta làm gì?” Vân Sơ cười cười: “Đích trưởng tử Trâu gia đích hẳn phải là tứ tiểu thư Trâu gia, có đúng không?” Đời trước, khoảng bảy tám năm sau chuyện này mới bị phơi bày, đã dấy lên một hồi phong ba ở kinh thành.
Đích trưởng tử Trâu gia lại không phải là huyết mạch của Trâu gia, năm đó Trâu phu nhân tự tay bóp c.h.ế.t nữ nhi thứ tư của mình rồi ôm nhi tử của một nông phụ tới thay thế.
Nàng mất đi một đôi nhi nữ mà có người lại có thể bóp c.h.ế.t huyết mạch của mình, lúc ấy nàng đã thổn thức thật lâu.
“Ngươi, ngươi, ngươi...”
Trâu phu nhân chỉ vào Vân Sơ, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, một chữ cũng nói không nên lời.
Vân Sơ dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung ngồi xuống: “Bí mật lớn như vậy, sao ta có thể dễ dàng nói ra ngoài chứ, Trâu phu nhân, ngươi biết bản thân phải làm gì không.”
Trâu phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Vân Sơ, ngươi thật sự vì một đứa con vợ lẽ mà đối đầu với Trâu gia sao?”
“Ngươi sai rồi.” Vân Sơ bưng chung trà Thu Đồng đưa tới, uống một hớp rồi nói: “Nếu ta nói cho Trâu đại nhân chuyện này, Trâu gia sẽ cảm tạ ta.”
Mấy phu nhân bên cạnh không biết hai người bọn họ đang nói gì, một đám đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có mấy người còn chuẩn bị bước lên nghe ngóng.
Trâu phu nhân khẩn trương hít sâu một hơi: “Vân tiểu thư, lúc nãy là ta sai, ta không nên bảo nha hoàn dụ dỗ hài tử tới đây, càng không nên bảo nha hoàn khóa cửa nhốt hài tử, cũng không nên cho người thả chuộc vào đó...”
Sắc mặt Vân Sơ trầm xuống.
Nàng còn tưởng rằng trong căn phòng đó vốn đã có chuột, không ngờ là có người cố ý thả vào.
Ngẫm lại cũng không lạ, một người có thể bóp c.h.ế.t cả nữ nhi thân sinh của mình, sao có thể thương xót hài tử nhà người khác...
“Chuyện này là ta sai.” Trâu phu nhân cúi đầu: “Chúng ta biết nhau từ nhỏ, ta chỉ đùa một chút thôi, chỉ là sơ suất, Vân tiểu thư, xin lỗi, bỏ qua chuyện này đi.”
“Trâu phu nhân xin lỗi thật không có thành ý.” Vân Sơ lắc đầu: “Hẳn là phải để Trâu phu nhân cảm nhận tư vị bị nhốt chung một phòng với chuột...”
Trâu phu nhân sợ tới mức đỉnh đầu tê rần.
Chuột là một thứ quá ghê tởm, nàng ta không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.
Nàng ta nghiến răng, nhẫn tâm tát một cái lên mặt mình: “Như vậy được chưa, đã nguôi giận chưa?”
Đám phu nhân sau lưng nàng ta sợ tới ngay người.
Gia thế của bọn họ và Trâu phu nhân cũng không khác biệt lắm, bình thường cũng chỉ tụ tập loanh quanh với nhau, quá rõ Trâu phu nhân là người như thế nào.
Người đến c.h.ế.t còn sĩ diện như nàng ta mà lại tự bạt tai mình trước Vân Sơ?
Vân Sơ đã nói gì mà lại khiến Trâu phu nhân trở nên hèn mọn như vậy?
Mặt của đám phu nhân này lại trở nên mờ mịt m.ô.n.g lung.
Trâu phu nhân thấy Vân Sơ không nói gì, chỉ có thể tàn nhẫn tát thêm mấy cái.
Gương mặt không chút phấn son đã bị tát đỏ ửng.
“Trâu phu nhân tự tát mình làm gì?” Chờ nàng ta dừng lại, Vân Sơ mới lên tiếng: “Thành ý như vậy ta không cần, cũng không nhận nổi.”
Trâu phu nhân khựng lại.
Đợi nàng ta tát nhiều cái như vậy rồi tiện nhân này mới nói không, cố ý chỉnh nàng ta đúng không?
Nhưng nàng ta lại không dám nói nửa lời, bí mật lớn nhất của nàng ta đã nằm trong tay Vân Sơ rồi...
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trâu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Vân Sơ cười cười: “Người trưởng thành chỉ nói lợi ích.”
“Ngươi!” Trâu phu nhân giận dữ muốn đứng lên nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, gỡ chiếc trâm trên đầu, vòng tay và cả nhẫn ban chỉ: “Mấy thứ này xem như là an ủi Tạ thiếu gia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]