Chương trước
Chương sau
Một đám người lập tức vây quanh túp lều.

“Ngoài thành có xây một cô nhi viện?”

“Trên thông báo có viết ở đó thu nhận hài tử không có người nuôi nấng, không có nhà để về.”

“Thời tiết càng ngày càng lạnh, sẽ có rất nhiều hài tử c.h.ế.t cóng trên phố, quá đáng thương, có một chỗ như vậy, ít nhất sẽ không bị lạnh chết.”

“Còn không phải sao, còn có rất nhiều nhiều nhà sinh bốn năm nữ nhi, đều lén bỏ rơi nữ nhi hoặc là dìm chết, có cô nhi viện rồi, bọn họ có thể gửi nữ hài tới đó, giữ lại một mạng cũng xem như tích đức.”

“...”

“Người ngồi trước bàn hình như là Vân đại tiểu thư, lúc trước ta tới cửa Tạ gia xem náo nhiệt, từng thấy qua.”

“Cô nhi viện này được xây dựng dưới danh nghĩa Vân gia sao?”

“Vân gia bị rất nhiều người trên triều đình tố cáo thông địch phản quốc, Vân gia đang nghĩ cách tự cứu nhỉ.”

“Ai, nam đinh Vân gia lên chiến trường g.i.ế.c địch, nữ tử không dựng lều tránh nóng thì là xây cô nhi viện, một gia tộc như vậy sao có thể phản quốc chứ?”

“Chắc chắn là tiểu nhân vu hãm, hy vọng Hoàng Thượng có thể mau chóng điều tra rõ!”

Đa số dân chúng đều không tin Vân gia phản quốc, nhưng cũng có ngoại lệ.

Một nam tử hơn hai mươi tuổi từ trong đám người bước ra, mắng to nói: “Vân gia làm mấy chuyện này chỉ là để thu mua nhân tâm thôi, các ngươi đừng bị Vân gia lừa!”

Hắn ta vừa nói vừa cầm trứng gà ném về phía Vân Sơ.

Hắn vừa động thủ thì bảy tám phụ nhân ở phía sau cũng cầm mấy rổ cải thúi ném về phía Vân Sơ.

Con ngươi Thu Đồng co rút, chắn trước mặt Vân Sơ.

Nhưng gần như không có trứng và lá cải bay được tới chỗ nàng, bởi vì bá tánh đã vây lại, tạo thành rào chắn che chở Vân Sơ.

“Mẫu thân, con bảo vệ ngài rời đi.”

Một âm thanh vang lên bên tai Vân Sơ.

Vân Sơ nhìn sang, lại là Tạ Thế An nhiều ngày không gặp.

Từ lúc hòa ly, nàng đã dần dần quên hết mọi người và mọi chuyện của Tạ, lúc này nhìn thấy Tạ Thế An, thân phận Tạ phu nhân cũng không còn, cảm giác hoàn toàn khác trước kia.

“Mẫu thân, cẩn thận!”

Tạ Thế An nâng tay thay Vân Sơ chặn lá cải đang bay tới.

Đoàn người đã tránh được tới chỗ bờ tường.

“Những người cầm đầu khó dễ ngài không phải bá tánh bình thường.” Tạ Thế An đứng trước mặt Vân Sơ, nhíu mày nói: “Nếu con đoán không lầm thì đó là người của Thái Hậu.”

Vân Sơ nhìn hắn ta.

Tạ Thế An không đến Quốc Tử Giám, không thượng triều, rời xa đám người làm quan mà vẫn có thể nắm rõ thế cục trong triều như vậy sao?

Nam tử kia quả thật là người của Thái Hậu.

Thái Hậu muốn tội danh của Vân gia được chứng thực, như vậy mới giữ được Xa Kỵ tướng quân, mới có thể giữ được Nam Cương, là thế lực nhà mẹ đẻ của bà ta.

Sau khi Vân gia xảy ra chuyện, Hoàng Thượng và Thái Hậu đều đang quan sát lẫn nhau.

“Sau này chớ có gọi ta mẫu thân.” Vân Sơ thản nhiên nói: “Bị người có tâm nghe thấy, có thể liên lụy tới Tạ gia.”

“Mẫu thân...”

Tạ Thế An chua xót.

“Thực xin lỗi, mẫu thân, con không nên ép ngài đoạn thân với Vân gia.”

Sau khi mẫu thân rời khỏi Tạ gia, hắn ta mới cảm nhận rõ không có thế gia đại tộc che chở, Tạ gia chẳng là cái thá gì cả.

Tuy rằng lúc này Vân gia không còn được như trước nhưng uy vọng trong dân vẫn không hề suy giảm, nhìn cảnh tượng dân chúng che chở mẫu thân khi nãy là biết.

Tạ gia đuổi nữ nhi Vân gia, xem như đã đắc tội với bá tánh, dân chúng dưới tầng chót cũng có thể chỉ vào mặt bọn họ chửi rủa.

“Còn nói những chuyện này làm gì?” Vân Sơ mở miệng: “Nếu Tạ gia không nuôi nổi Khang ca nhi, có thể đưa tới cô nhi viện.” Tạ Thế An siết chặt nắm tay: “Trưởng huynh như cha, sau khi phụ thân qua đời, con cũng như phụ thân của mấy đệ đệ, con không cho phép bọn nó trở thành cô nhi.”

“An ca nhi, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, ngươi là một hài tử tốt.” Vân Sơ vỗ vai hắn ta: “Vẫn là câu nói kia, nếu có khó khăn thì tới Vân gia tìm ta, cũng từng là mẫu tử, có thể giúp ta sẽ giúp.”

Tạ Thế An mím môi.

Cảm xúc trong lòng hắn ta vô cùng phức tạp.

Hắn ta không hy vọng Vân gia xảy ra chuyện, như vậy mẫu thân mới có thể giúp đỡ hắn ta.

Nhưng đồng thời hắn ta cũng sợ Vân gia bình yên vô sự, hắn ta lại đuổi mẫu thân đi, vậy chẳng khác nào đã trở thành trò hề sao?

Tạ Thế An nhìn Vân Sơ ngồi xe ngựa rời đi rồi mới cất bước đi bộ về Tạ gia.

Khi trước ngoài cửa Tạ gia có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, bây giờ không biết đã biến đi đâu.

Biển hiệu treo dưới mái hiên đã bị người ta ném đá làm cho lồi lõm từ lâu, hai chữ “Tạ phủ” trong vô cùng chật vật.

“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại.” Tam Cửu chào đón: “Hôm nay tiểu nhân và Cam Lai đi sửa tường cho người ta, kiếm được hơn sáu mươi văn nên đã mua mấy cân thịt, hầm một nồi thịt kho tàu to rồi.”

Quả thật là một nồi thịt to, chẳng qua sau khi phân phát đến các viện, đến chỗ Tạ Thế An cũng chỉ còn dư lại một chén nhỏ.

Hắn ta không phải người có đam mê ăn uống, chỉ ăn một ít rồi để lại cho Tam Cửu ăn.

Hắn ta đứng dậy đi tới viện của Thính Vũ.

Thính Vũ và Tạ Thế Doãn vừa ăn cơm chiều xong, còn đang rửa chén. Lúc nàng ta rửa chén đều không nhịn được thở dài.

Dù lúc trước làm nha hoàn của phu nhân nhưng nàng ta cũng chưa từng phải rửa một cái chén nào.

Cuộc sống bây giờ thật sự là quá khó khăn.

“Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Nghe thấy tiếng của Tạ Thế Doãn, Thính Vũ vội vàng rửa sạch chén rồi đi tới tiền viện.

Nhìn thấy Tạ Thế An bịt một mắt, không biết tại sao trong lòng Thính Vũ lại cảm thấy vô cùng khiếp đảm.

Rõ ràng đây chỉ là một hài tử vừa tròn mười ba, còn bị mù, nàng ta cũng không biết vì sao bản thân lại sợ hãi như vậy.

“Doãn ca nhi, con đi chơi đi.” Thính Vũ dỗ hài tử đi rồi mới nói: “Đại thiếu gia tới đây là có chuyện gì sao?”

“Không biết Vũ di nương đã gom được bao nhiêu bạc rồi?” Tạ Thế An nói thẳng vào chính đề: “Ta nhìn trúng một cửa hàng, cần ba ngàn lượng bạc mới mua được, nếu Vũ di nương không gom đủ bạc thì ta không thể nào bắt đầu làm ăn, cũng không thể thay Doãn ca nhi trả nợ.”

Thính Vũ lập tức nói: “Ta đang gom, đang gom, ngươi đừng có gấp...”

Tạ Thế An nắn vuốt ngón tay: “Vũ di nương cho rằng bán mấy cái khăn tay là có thể gom được mấy ngàn lượng bạc sao, ngươi có thể chờ nhưng ta không chờ được.”

Thính Vũ nhận thấy một loại áp bức đang đánh úp nàng ta.

Người trước mặt này chỉ vừa qua sinh thần mười ba tuổi, sao lại có khí thế đáng sợ như vậy.

Nàng ta vò khăn tay nói: “Vậy ngươi cảm thấy một nữ tử nhu nhược như ta nên làm gì?”

“Ai cũng nói phú thương là giàu có nhất, nhưng thật ra đám quan lại nắm quyền trong tay mới là kẻ giàu chân chính, mấy ngàn lượng bạc chỉ là hạt bụi len qua kẽ ngón tay của bọn họ mà thôi.” Tạ Thế An mở miệng: “Trong triều có một vị quan có tiếng là bị thê tử quản nghiêm, rất ít người biết, ông ta đôi khi sẽ lén lút với một vài phụ nhân... Khụ, phụ nhân như Vũ di nương, hẳn là có thể lọt vào mắt ông ta.”

Thính Vũ không thể tin được: “Ngươi, ngươi bảo ta bán, bán thân thể của mình sao...”

“Nếu không thì sao?” Trên mặt Tạ Thế An không một tia cảm xúc: “Vũ di nương còn có thể lấy ra thứ khác sao?”

Hắn ta lấy một tờ giấy từ trong tay áo đưa qua: “Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi.”

Hắn ta nói xong thì xoay người rời đi.

Thính Vũ cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, trên đó có viết họ của vị quan kia, ba ngày sau sẽ xuất hiện ở chỗ nào...

Nàng ta ngã ngồi xuống ghế.

Lợi dụng thân thể trở thành di nương là nàng ta cam tâm tình nguyện.

Mà nay...

Nàng ta không nhịn được che mặt khóc lớn.

Khóc một hồi, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nàng ta còn chưa rơi vào đường cùng, nàng ta còn phụ mẫu và ca ca.

Thính Vũ là hạ nhân của Vân gia, cha nương nàng ta đều là quản sự hữu lực của Vân phủ nên từ nhỏ nàng ta mới được trở thành nô tỳ bên cạnh đại tiểu thư.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.