“Có ta chăm sóc muội muội, không sao đâu...” Sở Hoằng Du vỗ vỗ ngực, ra dáng người lớn nói: “Đều trở về đi, chớ có đi theo.”
Trịnh ma ma căn bản là không yên tâm, Trình Tự bước tới nói: “Vương gia nói để A Mao đi theo là được, tối muộn một chút Vương gia sẽ đích thân đi đón tiểu thế tử và tiểu quận chúa.”
Vân Sơ gật đầu, nắm tay dắt hai đứa nhỏ lên xe ngựa.
Vừa mới bước lên xe, xung quanh không còn ai, Sở Hoằng Du ngọt ngào ôm lấy Vân Sơ: “Nương.”
Vân Sơ cong môi: “Gọi thêm một tiếng nữa đi.”
Sở Hoằng Du sáng bừng cả mắt, khi trước nó gọi như vậy, mẫu thân có vẻ như cũng không quá vui vẻ, hôm nay hình như không giống.
“Nương!”
Nó la lớn.
Vân Sơ tươi cười càng xán lạn: “Ai da —— Du ca nhi, thật ngoan, kêu thêm một tiếng nào!”
Từ khi nàng chưa biết gì thì Du ca nhi đã vô thức gọi nàng là mẫu thân.
Nàng phải sớm phát hiện mới đúng.
“Nương!”
“Nương!”
“Nương!!”
Hai đứa nhỏ vây quanh nàng, đồng thanh gọi.
Vân Sơ ôm chặt đôi nhi nữ vào lòng, có gọi thêm mấy tiếng nương nữa nàng cũng không ngại nhiều đâu, đã lỡ mất bốn năm, nàng phải lấy lại cho đủ số.
Nhưng phụ thân của hài tử là Bình Tây Vương, muốn khiến tiểu thế tử và tiểu quận chúa của phủ Bình Tây Vương thành hài tử của nàng, không cần nghĩ cũng biết là rất khó.
Nhưng dù chuyện này có khó hơn lên trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581539/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.