Nguyên thị quỳ gối ở cổng lớn, cúi đầu lặng lẽ khóc.
Giang di nương ôm chặt Tạ Nhàn, không dám nhìn, cố không khóc để không khiến nữ nhi khóc theo.
Tạ gia cơ hồ bị cướp sạch.
Lúc này Vân Sơ mới mở miệng: “Xin Chu đại nhân châm chước một chút, cho phép Tạ gia lo cho xong tang lễ rồi dọn đi sau.”
Chu đại nhân gật đầu: “Vậy cho các ngươi thêm nửa tháng, chúng ta đi!”
Một đám quan binh lẫn vào đám người đi mất.
Sắc trời vốn đã tối sầm, người xem náo nhiệt cũng đã xem xong, tất nhiên phải rời đi, Tạ gia cũng trở nên yên tĩnh.
Một trận gió thổi tới khiến vải trắng và đèn lồ ng lung lay, bóng cây lay động khiến người ta kinh hồn táng đảm.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...” Nguyên thị hoang mang lo sợ, nhìn về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, bây giờ phải làm gì đây, con mau nghĩ cách đi.”
Vân Sơ lẳng lặng mở miệng: “Trời tối, nên túc trực bên linh cữu.”
“Sơ nhi, ta không phải nói cái này.” Nguyên thị khóc nghẹn: “Cha chồng con bị đưa đi khổ dịch, có thể tìm cách cứu ra không?”
Vân Sơ thờ ơ nói: “Nên thấy may mắn vì Doãn ca nhi và Khang ca nhi còn nhỏ, nếu không hai đứa nó cũng phải thay phụ thân đi lao dịch.”
Nguyên thị khẩn cầu nói: “Hai đứa nó nhỏ như vậy, lại thiếu nợ số bạc lớn như thế, phải làm sao đây?”
“Vậy thì từ từ trả.” Vân Sơ không tỏ thái độ: “Từ xưa đến nay cha thiếu nợ thì con trả, bọn họ không trả hết thì để con cháu đời sau tiếp tục trả.”
Thính Vũ vừa tỉnh lại, nghe được một câu như thế thì lại muốn hôn mê bất tỉnh.
Giang di nương vội vàng đỡ lấy nàng ta.
“Phu nhân, cứu Doãn ca nhi đi.”
Thính Vũ khóc lóc cầu xin.
Đào di nương có thể nhẫn tâm không cần hài tử, nàng ta không làm được.
Doãn ca nhi là mạng sống của nàng ta, nàng ta tình nguyện c.h.ế.t cũng không muốn để Doãn ca nhi đeo theo khoản nợ tám mươi ngàn lượng bạc lớn lên.
Nàng ta bắt lấy tay áo Vân Sơ nhưng lại bị Vân Sơ tránh đi.
“Hiện giờ Doãn ca nhi là trưởng tử Tạ gia, để Doãn ca nhi túc trực bên linh cữu đi, có chuyện gì thì chờ tang sự xong xuôi rồi nói.”
Vân Sơ xoay người bước ra khỏi linh đường.
Nàng đi rồi, để lại hai di nương và Nguyên thị, ba nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.
“Thái thái, đêm mai Nhàn tỷ nhi gác đêm, ta mang con bé về nghỉ ngơi.” Giang di nương cúi đầu nói một câu rồi dắt nữ nhi ra ngoài.
Đợi nàng ấy biến mất, Thính Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Thái thái, đại nhân đã chết, Tạ gia bị tịch biên tài sản, cả tòa nhà che mưa chắn gió này cũng sắp bị triều đình lấy đi... An ca nhi bị bắt giam sinh tử không rõ, Duy ca nhi lưu lạc bên ngoài không biết sống chết, Khang ca nhi yếu đuối, còn bị Đào di nương vứt bỏ, khó mà sống đến lúc trưởng thành... Doãn ca nhi là hương khói duy nhất của Tạ gia, thái thái, ngài phải cân nhắc cho Doãn ca nhi một chút.”
Nguyên thị vẻ mặt mờ mịt: “Cân nhắc thế nào, cân nhắc làm sao, ta còn cách gì nữa...”
Nếu trượng phu còn thì còn nghĩ được biện pháp, một phụ nhân như bà ta, từ khi xảy ra chuyện tới giờ, đầu óc vẫn luôn mụ mị, căn bản không biết phải làm sao.
“Thái thái, ngài là mẹ chồng của phu nhân, ngài bảo phu nhân giao của hồi môn ra, phu nhân sẽ cự tuyệt sao?” Thính Vũ gằn từng chữ một: “Của hồi môn của phi nhân năm đó phải hơn ba mươi ngàn lượng, bạc bỏ ra mấy năm nay cũng đã được lão thái thái trả lại rồi, chỉ cần lấy được hồi môn của phu nhân thì Tạ gia có thể tạm thời nhẹ gánh.”
Nguyên thị kịch liệt lắc đầu: “Có mẹ chồng nào lại đòi hồi môn của nhi tức, sẽ bị người chọc sống lưng!”
Thính Vũ cười: “Cột sống của thái thái ngài quan trọng hay hương khói Tạ gia quan trọng?” Vân Sơ mở mắt thức dậy.
Trời vừa sáng, tia nắng sớm mong manh chiếu vào.
Nàng vừa ngồi dậy thì Thính Tuyết đã đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnh tề đi đến đại sảnh, Thính Phong bảo hạ nhân dọn bữa sáng phong phú lên, ngoài đồ mặn ra thì món cần có đều có đủ.
Nếu chỉ nhìn riêng Sanh Cư, ai cũng không nghĩ Tạ gia đã hoàn toàn sụp đổ.
Dùng cơm xong, Vân Sơ đến linh đường.
Chuyện cuối cùng nàng làm vì Tạ gia chính là đưa Tạ Cảnh Ngọc đoạn đường cuối cùng, những chuyện cần tỏ vẻ thì nàng sẽ làm cho đủ.
Đi đến tiền viện, những người khác cũng đã tới đông đủ, cửa lớn Tạ gia vẫn mở nhưng lại không có ai tới, không một người phúng viếng, vô cùng quạnh quẽ.
“Sơ nhi.”
Nguyên thị cả đêm không ngủ, cơ hồ không nói nên lời, hai tiếng này cũng nhẹ như không khí.
Vân Sơ bước lên đốt cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang rồi mới nói: “Chuyện gì?”
“Hậu sự của Cảnh Ngọc để ta và Vũ di nương Giang di nương làm.” Nguyên thị gian nan mở miệng: “Chờ tang sự kết thúc, cả nhà chúng ta phải dọn đi, con xem chúng ta phải dọn đi đâu, sống bằng gì?”
Vân Sơ mở miệng: “Hiện giờ Tạ gia đã trở thành trò cười cho cả thành, chẳng lẽ mẹ chồng còn muốn ở lại đây sao?”
Nguyên thị khựng lại: “Ý của con là?”
“Về Ký Châu.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Trước khi Tạ gia vào kinh đã đặt hết ruộng đất dưới danh nghĩa của lão nhân Tạ gia, sẽ không bị liên lụy vào, về Ký Châu, có nhà cũ, sống nhờ vào ruộng đất cũng tốt hơn ở kinh thành.”
Vừa nghe lời này, Nguyên thị đã muốn khóc.
Tạ gia dựa vào nỗ lực ba đời, vất vả lắm mới tới được kinh thành, mới ở kinh thành được mấy năm, bây giờ phải trở về sao?
Năm đó tới kinh thành định cư phong quang biết bao?
Hiện giờ dẹp đường hồi phủ, thiếu nhiều người như vậy, thê lương như vậy sao?
Bà ta không muốn về, nhưng bà ta cũng biết về Ký Châu là con đường duy nhất lúc này.
“Phu nhân.” Thính Vũ không nhịn được mở miệng.
Đêm qua nàng ta và thái thái đã thương lượng xong, sao phu nhân vừa mới lên tiếng mà thái thái đã bị dắt mũi, quên hết những thứ đã bàn đêm qua?
“Nếu về Ký Châu, phu nhân cho rằng lão nhân Tạ gia sẽ nguyện ý giao ruộng đất dưới danh nghĩa của Tạ gia ra sao?” Thính Vũ rũ mắt: “Thiếp thân cho rằng về Ký Châu là lựa chọn cuối cùng, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không thể trở về.”
Vân Sơ cười cười: “Vậy ngươi cảm thấy còn đường khác để đi sao?”
Thính Vũ lúc này mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vân Sơ: “Nếu phu nhân chưởng gia thì phu nhân có trách nhiệm tìm nơi che mưa che gió cho cả nhà, nếu phu nhân không muốn thì phải giao ra sổ sách của Tạ gia cho thái thái xử lý.”
Vân Sơ cười càng sâu: “Vũ di nương chỉ là muốn ta giao ra hồi môn đúng không?”
Bị vạch trần mục đích, Thính Vũ cũng không bối rối, nàng ta đánh bạo gằn từng chữ một: “Phu nhân là chủ mẫu Tạ gia, là đích mẫu của hài tử, hiện giờ đại nhân đi rồi, phu nhân phải vực dậy Tạ gia, phải nuôi nấng hài tử. Nhưng —— với hiểu biết của thiếp thân về phu nhân, phu nhân cũng không tính toán quản cục diện rối rắm của Tạ gia lúc này đúng không?”
Vân Sơ vuốt v e tóc mai: “Cho nên?”
“Cho nên phu nhân muốn đi thì phải để lại của hồi môn.” Thính Vũ biết bản thân không nên nói như vậy nhưng thái thái không thể ra mặt, nàng ta chỉ đành đứng ra: “Nếu phu nhân không muốn dùng tới của hồi môn thì phải vực dậy Tạ gia, tìm nơi che mưa chắn gió cho già trẻ Tạ gia.”
“Chát!”
Nàng ta vừa nói xong thì Thính Phong đứng bên cạnh Vân Sơ giơ tay tát tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]