Chương trước
Chương sau
“Đứng lại!” Tạ Trung Thành gọi nàng: “Trượng phu của ngươi vừa chết, ngươi còn muốn đi đâu?”

“Cổng lớn Tạ gia bị quan binh canh giữ, xin hỏi phải làm tang lễ thế nào?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Hay ngài cảm thấy nhi tử của ngài tham ô bạc của Hộ bộ, phạm sai lầm lớn, không xứng làm lễ tang?”

Sắc mặt Tạ Trung Thành rất khó coi: “Người c.h.ế.t như đèn diệt, dù làm sai chuyện gì thì đạo trời cũng xóa bỏ, đương nhiên phải hạ táng theo quy củ.”

Vân Sơ không đáp lời, cất bước đi tới cổng lớn Tạ phủ.

Lúc Tần Minh Hằng bị quan binh đưa đi, nàng đã thay áo choàng sẫm màu, đang chuẩn bị ra cửa nhưng lại bị Tạ Cảnh Ngọc làm chậm trễ.

Đêm nay dường như dài dằng dặc nhưng thật ra lúc này chỉ mới quá giờ Tý mà thôi.

Nàng ra đến cửa Tạ phủ, bảo gia đinh Đa Hỉ mở cửa, cửa vừa mở ra thì hai thanh trường mâu đã chặn ngang phía trước.

Hai thị vệ canh giữ hai bên, lạnh lùng nói: “Triều đình có chỉ, không một người Tạ gia được phép ra khỏi cánh cửa này!”

Đa Hỉ khom eo bước lên trước, đon đả nói: “Xin hai vị quan gia thương xót, phu nhân nhà ta có chút việc quan trọng phải làm, xin châm chước cho, nhất định sẽ về trước hừng đông...”

Hắn vừa nói vừa âm thầm nhét hai túi bạc nặng trịch vào tay áo hai thị vệ.

Hai tên thị vệ đang ước lượng xem có khoảng bao nhiêu bạc thì lại nghe thấy hai chữ “phu nhân”, cả hai nhanh chóng nhìn về phía Vân Sơ.

Tuy là ban đêm, nữ tử này còn mặc áo choàng đen nhưng vẫn có thể mơ hồ trông thấy dung nhan tuyệt sắc kia.

Hai thị vệ liếc nhau, nhanh chóng ném hai túi bạc vào n.g.ự.c Đa Hỉ: “Thì ra là Tạ phu nhân, mời!”

Người bên trên có dặn dò, tất cả người Tạ gia đều không được phép ra vào, trừ Tạ phu nhân.

Vân Sơ đoán có thể đây là thị vệ do phó tướng của cha nàng dẫn dắt nên mới không làm khó nàng.

Nàng gật đầu nói cảm tạ rồi bước ra khỏi cửa lớn Tạ gia.

Tới giờ giới nghiêm, đường phố kinh thành cấm xe ngựa qua lại, Vân Sơ chỉ có thể dựa vào hai chân, đi gần nửa canh giờ mới tới cửa phủ Bình Tây Vương.

Nếu cha nàng còn ở kinh thành, chuyện của Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng có thể nhờ cha nàng xử lý.

Hiện giờ chuyện gấp cần quyền, chỉ có thể tới đây cầu vị Vương gia này.

Hy vọng chút giao tình giữa bọn họ sẽ khiến Vương gia đồng ý thỉnh cầu của nàng.

Vân Sơ bước lên bậc thang vương phủ, hai thị vệ canh cửa vốn đã nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng đi lên thì lập tức chĩa trường mâu về phía nàng.

“Trưởng nữ Vân gia Vân Sơ có chuyện quan trọng, đêm khuya cầu kiến Bình Tây Vương, thỉnh cầu hai vị vào trong thông báo giúp.”

Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng tẩu thoát trên đường lưu đày, sau khi bị bắt lại, chắc chắn sẽ bị nghiêm hình tra tấn, nàng sợ Tần Minh Hằng không chịu nổi mười tám loại khổ hình.

Nàng lo lắng Tần Minh Hằng không thấy được mặt trời của ngày mai, sợ bản thân vĩnh viễn không biết được đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì...

Vì vậy nàng mới chạy tới nơi này lúc nửa đêm xin sự trợ giúp, dù biết là không thích hợp.

Hai thị vệ nhìn nàng, xác nhận nàng chính là trưởng nữ Vân gia, Tạ phu nhân.

Bọn họ cũng biết giao tình của Vương gia và Vân tướng quân không hề nông, nữ tử Vân gia nửa đêm cầu kiến, chắc chắn là có việc quan trọng.

Nhưng lúc này Vương gia đã ngủ từ lâu, bọn họ tùy tiện vào trong bẩm báo, đánh thức Vương gia, nếu Vương gia tức giận thì bọn họ sẽ không gánh nổi hậu quả.

Hai thị vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết phải quyết định thế nào.

Lúc này, một thanh âm vang lên: “Sao lại thế này?”

Cả hai như bắt được được cứu mạng rơm rạ, vội vàng chắp tay nói: “Trình đại nhân, trưởng nữ Vân gia cầu kiến Vương gia.”

Trình Tự là Tam phẩm nhất đẳng hộ vệ, cũng là tiên phong tham gia diệt phỉ, người bên dưới đều gọi hắn một tiếng đại nhân.

Trình Tự từ trong phủ đi ra, thấy một nữ tử mặc áo choàng đen, nhận ra đó là Tạ phu nhân, hắn lập tức nói: “Tạ phu nhân, mời vào trong.”

Không thể đắc tội vị Tạ phu nhân này, không chỉ có hai vị tiểu chủ tử thân cận với Tạ phu nhân mà cả Vương gia cũng đối xử với Tạ phu nhân không giống người thường, đương nhiên không thể chậm trễ. Vân Sơ gật đầu: “Đa tạ.”

Nàng theo Trình Tự bước vào phủ Bình Tây Vương, đêm đã khuya, đèn trong vương phủ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng đường đi phía trước.

“Tạ phu nhân ngồi ở thiên thính một lúc đi, ta đi bẩm báo Vương gia.”

Trình Tự cho nha hoàn dâng trà, còn mang lên một ít điểm tâm rồi mới đi tới phòng của Sở Dực.

Mới đến cửa nội viện thì một bà tử đã ngăn cản hắn: “Trình đại nhân, nửa canh giờ trước Vương gia đã thổi đèn đi ngủ, mấy ngày nay vất vả lắm mới ngủ được một giấc yên ổn, ngươi có chuyện gì thì chờ Vương gia ngủ được một giấc rồi hẵng nói sau.”

Bà tử là ma ma đã nuôi dưỡng Sở Dực, đã đi theo Sở Dực từ khi hắn còn nhỏ, tất nhiên là đau lòng chủ tử nhà mình.

Trình Tự biết gần đây Vương gia rất bận rộn, chuyện trong triều, chuyện diệt phỉ, chuyện xảy ra bất ngờ, chuyện nào chuyện nấy đều đang chờ Vương gia xử lý.

Có thể ngủ được một giấc an ổn đối với Vương gia mà nói thật là không dễ chút nào.

Nhưng Tạ phu nhân...

Trình Tự sờ sờ đầu.

“Ma ma, ta canh giữ ngoài sân vậy, khi nào Vương gia tỉnh lại thì ta sẽ vào bẩm báo.”

Ma ma thấy bộ dáng rối rắm của hắn, đoán là có việc quan trọng nên cũng buông tay cho hắn vào.

Trình Tự cứ đi tới đi lui trước cửa phòng của Sở Dực.

Hắn biết Vương gia để ý Tạ phu nhân, cho nên hắn không dám chậm trễ chuyện của Tạ phu nhân.

Nhưng Vương gia cần nghỉ ngơi, hắn cũng không dám đánh thức Vương gia.

Chỉ có thể đi qua đi lại để khiến bản thân bớt căng thẳng...

Đi tới đi lui chừng nửa canh giờ thì mới nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng vọng ra: “Trình Tự, có việc thì nói.”

“Vương gia thứ tội!” Trình Tự một giật mình, vội vàng nói: “Khoảng nửa canh giờ trước, Tạ phu nhân cầu kiến, nói là có chuyện rất quan trọng...”

Hắn còn chưa nói xong thì cánh cửa trước mặt đã mở ra.

Chỉ thấy Sở Dực bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa mặc áo ngoài, ra đến ngoài sân mới mang xong giày.

Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, đồng thời mở miệng nói: “Sau này chuyện của Tạ phu nhân, dù bổn vương đang làm gì, ngủ cũng được, nghị sự cũng được, đều phải vào bẩm báo.”

“Vâng!”

Trình Tự nhẹ nhàng thở ra, theo Sở Dực đi tới thiên thính.

Vân Sơ chờ khoảng nửa canh giờ thì đã thấy Sở Dực tới.

Nàng lập tức đứng lên: “Đêm khuya tìm tới, đã quấy rầy, mong Vương gia thứ tội.”

Sở Dực khẽ đỡ nàng: “Tạ phu nhân giờ này tới cửa, chứng tỏ là có việc quan trọng, mời nói.”

Hắn có chút lo lắng nàng xảy ra chuyện gì.

Đồng thời, một nơi bí ẩn ở trong lòng cũng âm thầm nhảy nhót.

Bởi vì lúc nàng gặp phiền toái đã nguyện ý tìm hắn xin giúp đỡ, hơn nữa còn tới cửa vào lúc đêm khuya thế này, đủ để chứng minh nàng đã xem quan hệ giữa hai người như bằng hữu thân thiết.

Vân Sơ mở miệng: “Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng trốn về kinh, không biết Vương gia đã biết chưa?”

Sở Dực gật đầu.

Sau khi Tạ gia bị vây hãm, hắn vẫn luôn cho người theo dõi tình huống của Tạ gia.

Hắn còn biết sau khi Tần Minh Hằng hồi kinh đã đột nhập vào Tạ gia.

Người của hắn đã nói nữ tử trước mắt không bị thương, lúc đó hắn mới yên tâm đi ngủ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.