Giang di nương vội vàng ngồi xổm nhặt từng mảnh vỡ: “Uống thuốc thì bệnh mới khá lên được, đại nhân, thiếp thân lại đi lấy cho ngài một chén.”
Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Không cần bưng thứ thuốc này tới nữa!”
Thuốc không trị được bệnh, cần gì phải uống nữa!
Giang di nương còn muốn khuyên thì lại nghe thấy một âm thanh ôn hòa vang lên: “Phu quân nói không sai, không cần uống thuốc này nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu, thấy Vân Sơ từ cửa đi vào, lúc hắn ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng cuồn cuộn dâng lên vô số cảm xúc.
Hắn ta đang muốn mở miệng chất vấn thì lại thấy một lão giả đi theo sau nàng.
“Phu quân, vị này chính ngự y trong cung, từng giúp Hoàng Hậu nương nương chẩn mạch bình an.” Vân Sơ ngồi xuống chiếc ghế cách cái giường mấy bước chân: “Để lão ngự y bắt mạch xem bệnh này nên trị thế nào.”
Tạ Cảnh Ngọc không thể tin nổi.
Lần trước hắn ta cầu Vân Sơ mời ngự y chữa bệnh cho hắn ta, nàng tỏ vẻ như không thèm để ý, hắn ta cho rằng nàng không để lời nói của hắn ta ở trong lòng.
Thì ra nàng vẫn quan tâm hắn ta, thậm chí còn mời ngự y chuyên chữa bệnh cho Hoàng Hậu nương nương tới xem bệnh cho hắn ta...
“Phu nhân, cảm tạ nàng...”
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng Tạ Cảnh Ngọc lại biến thành một câu ngắn ngủn như vậy.
Phu thê nhiều năm, hắn ta thật sự có lỗi với nàng quá nhiều, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581501/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.