Bầu không khí giữa hai người đột nhiên yên tĩnh lại, gió hè oi bức thổi tới, băng trong đình cũng đã tan.
Ve kêu không biết mệt mỏi, rõ ràng rất ồn ào nhưng cũng thật yên tĩnh.
Vân Sơ cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nàng đứng lên: “Vương gia, nên trở về yến hội.”
Sở Dực cũng đứng dậy, hai người rời khỏi đình.
Lúc này, một đám hài tử ngươi truy ta đuổi chạy tới, người lớn uống rượu nói chuyện, bọn nhỏ không có việc gì làm nên bắt đầu náo loạn.
“Đứng lại, mấy người các ngươi đứng lại!”
Mấy nam hài cầm ná chạy phía sau, đang đuổi theo đám nhóc chạy đằng trước.
Vèo, một hòn đá nhỏ từ chiếc ná bay thẳng về phía mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Một bàn tay khác lại nhanh hơn một bước, duỗi tới trước mặt nàng bắt gọn viên đá.
Sở Dực bắt lấy viên đá, viên đá này to cỡ ngón tay cái, góc cạnh rõ ràng, lỡ đập vào mặt nếu không chảy m.á.u thì cũng bị bầm.
“Ai?”
Hắn lạnh lùng phun ra một chữ.
Như bị một tấm lưới lớn vô hình từ không trung bắt lấy, bọn nhỏ lập tức dừng lại.
Cả đám đều nhìn về phía một người, là thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu bước ra, bình tĩnh nói: “Là ta.”
Tuy người trước mặt là Vương gia nhưng nó cũng đâu có làm ai bị thương, có là Vương gia thì cũng không làm gì được nó.
“Ngươi có biết nếu hòn đá này trúng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581474/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.