Đang lúc trầm lặng thì phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Nàng đang muốn quay nhìn thì một bàn tay đã ấn lên vai nàng, toàn thân nàng bị áp sát vào tường.
Nàng còn tưởng là thổ phỉ trà trộn vào Vân gia ám sát, lại nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân.
“Thấy lão gia tử khen con, ta còn cho rằng con luyện võ không tồi.” Vân Tư Lân buông nàng ra: “Thân thủ của con quá kém, vác bộ dạng này lên chiến trường thì chỉ có tặng đầu cho kẻ địch thôi.”
“Vân gia ta không đến mức phải để nữ nhi lên chiến trường!” Vân lão tướng quân xuy một tiếng: “Tiền viện nhiều khách khứa như vậy, con tới đây làm gì?”
“Không phải là đến thăm ngài đây sao?” Vân Tư Lân ngồi xuống bàn, bỏ một miếng đầu sư tử vào miệng: “Ở tiền viện một đống người kính rượu, trong bụng toàn rượu, cuối cùng cũng ăn được đầu sư tử.”
Lão tướng quân bất mãn nói: “Đây là Sơ nhi mang cho ta, con cút sang một bên đi.”
Vân Tư Lân không nghe, thừa cơ đoạt lấy đĩa, cố ý chọc lão tức quân giận đến mức thổi râu phì phì.
Vân Sơ không khỏi cười rộ lên.
Đây là chính là người nhà, năm năm không gặp cũng không xa cách.
Vân Tư Lân chọc ghẹo cha già một lát rồi đặt chiếc đĩa lại, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ.
Năm năm trước hồi kinh, Sơ nhi xuất giá, người phụ thân này đích thân đưa nàng lên kiệu hoa, năm năm sau, nàng đã không còn là thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581472/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.