“Sơ nhi!”
Vân Trạch kinh sợ vọt vào trong, lúc nhìn thấy tình huống trong phòng, hắn cũng sợ ngẩn người.
Bình Tây Vương và Sơ nhi cô nam quả nữ ở cùng một phòng thì thôi đi, y phục Sơ nhi bất chỉnh, còn lộ ra vòng eo, nếu không phải nơi bị lộ ra có một vết thương dữ tợn thì e là hắn đã hiểu lầm rồi.
Hắn nhìn thấy môi Bình Tây Vương đen nhánh, trên mặt đất còn có rất nhiều m.á.u độc màu đen, lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Vân Sơ nhanh chóng cầm lấy áo choàng bọc lấy thân thể mình.
Bị thân ca ca nhìn thấy cảnh này, ít nhiều gì cũng có chút không được tự nhiên.
Vân Trạch giữ bình tĩnh bước vào, chắp tay nói: “Đa tạ Vương gia cứu xá muội một mạng, Vân gia suốt đời khó quên.”
“Là Tạ phu nhân cứu khuyển tử, đây là chuyện ta nên làm.” Bình Tây Vương thản nhiên nói: “Vân đại nhân đừng chậm trễ thời gian, mau đưa Tạ phu nhân xuống núi trị liệu, ta có biết một nữ y, đã sai người đi tìm nữ y trị thương cho Tạ phu nhân.”
“Hạ quan cũng vừa vặn quen biết vị nữ y kia, không làm phiền Vương gia nữa.”
Vân Trạch đi đến bên cạnh Vân Sơ, kéo áo choàng trên người nàng xuống.
Vân Sơ không biết hắn muốn làm gì, liều mạng nắm chặt áo choàng.
Vân Trạch hạ giọng: “Đại ca muội cũng có áo choàng.”
Vân Sơ ngượng ngùng buông tay.
Vân Trạch kéo áo choàng xuống rồi phủ áo của mình lên người Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581460/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.