Xe ngựa nhanh chóng về tới cửa Tạ phủ.
Sáng sớm ra cửa về Vân gia, sau đó lại ra ngoại ô, trên đường còn bị trì hoãn nên lúc về tới phủ cũng đã là chạng vạng.
Dưới ánh hoàng hôn ráng chiều, hai người sóng vai cùng nhau, hai chiếc bóng kéo thật dài.
Hạ thị đứng trong sân, liếc mắt là thấy hai người đang cùng nhau bước vào, nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân thanh nhan tuyệt sắc, thật là một đôi bích nhan.
Nàng ta đè nén cảm xúc trong lòng, bước qua hành lễ: “Đại nhân, phu nhân.”
“Ta còn có chuyện cần xử lý, về trước đây.”
Vân Sơ không thèm nói thêm một câu thừa thãi nào, xoay người đưa nha hoàn rời đi.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ thở dài.
“Đại nhân.” Hạ thị mở miệng nói: “Sáng sớm phu nhân rời phủ một mình, sao bây giờ lại về cùng đại nhân?”
Tạ Cảnh Ngọc thuận miệng trả lời: “Gặp trên đường.”
“Sao phu nhân còn đổi xiêm y vậy?” Gần đây Hạ thị vẫn bán đồ thêu kiếm sống, rất hiểu biết các loại vải vóc: “Xiêm y trên người phu nhân được may từ gấm thủy vân hiếm có của Giang Nam, chỉ có nhà huân quý mới dùng nổi, Vân gia giàu có như vậy sao?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên trầm xuống.
Hắn ta là nữ tế của Vân gia, rất rõ tuy Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân nhưng cũng không tính là quá giàu có, căn bản không mua nổi loại vải vóc đắt đỏ đó.
Hắn ta nhanh chóng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581436/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.