Chương trước
Chương sau
“Sơ nhi, con thật đúng là phúc tinh của Tạ gia.” Nguyên thị cảm khái: “Nếu không có con, cả đời này của An ca nhi đều bị huỷ hoại.”

Lão thái thái mở miệng: “Sơ nhi, sau này An ca nhi chắc chắn sẽ hiếu thuận với con, cũng sẽ phụng dưỡng Vân gia...”

Vân Sơ qua loa với lão thái thái hai câu rồi cáo lui rời khỏi An Thọ Đường.

Tạ Cảnh Ngọc cũng đi theo nàng: “Phu nhân.”

Vân Sơ dừng bước: “Phu quân còn có chuyện gì sao?”

“Hôm nay lên phố, ta thấy một chiếc trâm rất thích hợp với phu nhân.” Tạ Cảnh Ngọc lấy một chiếc trâm ngọc hình bươm bướm từ trong tay áo ra: “Để ta cài lên cho phu nhân.”

Vân Sơ nhìn lướt qua.

Chiếc trâm này nhiều lắm cũng chỉ mười lượng bạc, dỗ dành tiểu cô nương còn chấp nhận được, nàng đã sắp hai mươi, đã qua cái tuổi bị mấy cái @n huệ nhỏ nhoi này đả động.

Nàng thờ ơ nói: “Chiếc trâm này không tệ, để ta cho Phinh tỷ nhi, nó cài lên sẽ rất hợp.”

Biểu cảm của Tạ Cảnh Ngọc cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên sau năm năm thành thân hắn ta mua trang sức cho nàng, nàng lại chỉ nhìn một cái rồi cầm đi cho người khác.

Tấm lòng của hắn ta như bị nàng ném thẳng xuống đất.

“Nếu phu quân không còn việc gì thì ta đi trước đây.”

Vân Sơ thản nhiên xoay người, bóng dáng mau chóng biến mất khỏi cửa An Thọ Đường.

Tạ Cảnh Ngọc nắm chặt chiếc trâm, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

“Đại nhân.”

Một âm thanh nũng nịu truyền đến, tay hắn ta lập tức bị nắm lấy, chiếc trâm trong tay còn rơi ra ngoài.

Hắn ta đảo mắt, nhìn thấy Thính Vũ đứng đứng bên cạnh mình.

Thính Vũ lấy hết dũng khí đuổi theo.

Nàng ta cầm chiếc trâm bướm kia, ôn nhu nói: “Đại nhân, thiếp thân hầu hạ phu nhân từ nhỏ, biết phu nhân thích trang sức kiểu gì, không bằng để thiếp thân tỉ mỉ nói cho đại nhân biết?”

Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng: “Ta không cần biết mấy chuyện đó.”

Nếu Vân Sơ coi thường lễ vật của hắn ta, sau này không tặng nữa là được, một lần khó coi là đủ rồi.

“Thiếp thân không tin lời này của đại nhân.” Tay Thính Vũ nhẹ nhàng leo lên bả vai Tạ Cảnh Ngọc: “Phu nhân toàn tâm toàn ý tính toán vì Tạ gia, sao đại nhân có thể vắng vẻ phu nhân được, nhưng năm năm qua phu nhân quả thật đã lạnh lòng, không bằng đại nhân đến viện thiếp thân ngồi một lúc, thiếp thân biết phải làm sao để khiến phu nhân hồi tâm chuyển ý.”

Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi. Hắn ta phải thừa nhận Vân Sơ quả thật một lòng vì Tạ gia, cả danh ngạch vào Quốc Tử Giám của Vân gia cũng được chuyển cho An ca nhi.

Còn hắn ta thì làm gì, hắn ta lại đưa Vân Sơ đến cho Tuyên Võ hầu một lần nữa.

Tuyên Võ hầu ức hiếp Tạ gia như thế, ngày sau Tạ gia khởi sắc, hắn ta tuyệt đối không bỏ qua cho phủ Tuyên Võ hầu.

Nhưng bây giờ hắn ta thật sự có lỗi với Vân Sơ.

Hắn ta thật sự muốn Vân Sơ hồi tâm chuyển ý, nếu hắn ta và Vân Sơ phu thê tình thâm thì trái tim kia của nàng sẽ càng hướng về Tạ gia.

Nghĩ vậy, Tạ Cảnh Ngọc dời chân theo Thính Vũ về tiểu viện.

Thính Vũ một viện tử nằm trong góc Tạ phủ, trước viện trồng đầy cây trúc, cũng không có thứ gì mới mẻ.

Tạ Cảnh Ngọc theo nàng ta vào trong, hắn ta ngồi trên giường, Thính Vũ đứng trước mặt hắn ta, cúi đầu nói: “Từ khi con nhỏ thiếp đã hầu hạ bên cạnh phu nhân, lúc nhỏ phu nhân thích trang sức và xiêm y diễm lệ một chút, sau này lại yêu thích trang phục đơn giản, trang sức cũng mộc mạc hơn...”

Lúc Vân Sơ hồi phủ sắc trời cũng đã tối đen, lúc này đã là cuối giờ Tuất, bầu trời đêm càng thêm tối mịt.

Âm thanh của Thính Vũ càng mềm mại: “Canh giờ không còn sớm, hay là đại nhân ở đây nghỉ ngơi đi.”

Tạ Cảnh Ngọc vốn định cự tuyệt nhưng lúc ngẩng đầu nhìn mặt Thính Vũ, hắn ta hoảng hốt nhận ra đã rất lâu bản thân không ngủ lại hậu viện.

Lúc trước hắn ta và Hạ thị lưỡng tình tương duyệt, nhưng từ khi Hạ thị vào Tạ gia làm Hạ ma ma, hắn ta đối với nàng ta đã không còn rung động, khi Hạ thị trở thành di nương, rõ ràng có thể danh chính ngôn thuận đến chỗ nàng ta qua đêm nhưng hắn ta lại chưa từng đặt chân tới Bích Hà Viên.

Thân mình Thính Vũ mềm nhũn, ngã vào lòng Tạ Cảnh Ngọc...

Qua một hồi mây mưa, Thính Vũ ghé vào ngực Tạ Cảnh Ngọc, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, có một chuyện thiếp không biết có nên nói hay không.”

Tạ Cảnh Ngọc nhàn nhạt nói: “Có gì cứ việc nói thẳng.”

Thính Vũ do dự một hồi mới mở miệng: “Mấy hôm trước Doãn ca nhi thấy một nam hài ba bốn tuổi ở Sanh Cư...”

Nàng ta cũng muốn giữ kín bí mật này cho phu nhân nhưng dựa vào đâu mà đại nhân phải nhận hài tử Vân gia, việc này không công bằng với Tạ gia, cũng không công bằng với Doãn ca nhi.

Dù sao chuyện này sớm muộn cũng bị đào ra, không bằng để nàng ta báo cho đại nhân trước, để đại nhân sớm có chuẩn bị.

“Ngươi nói cái gì?” Tạ Cảnh Ngọc lộ ra vẻ mặt khó coi, ngồi bật dậy: “Nàng muốn mang hài tử Vân gia tới nuôi dưới danh nghĩa Tạ gia?”

Từ xưa đến nay hài tử thừa tự đều được chọn từ tông tộc của trượng phu, từ khi nào mà thê tử có thể đem hài tử nhà mẹ đẻ về nuôi trên danh nghĩa?

Nếu Tạ gia thật sự nhận nuôi hài tử Vân gia vậy Tạ gia sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Thính Vũ cũng đứng dậy: “Đại nhân, đây là phu nhân chính miệng nói cho thiếp thân, phu nhân dặn dò thiếp thân không được nói cho bất kỳ ai, xin đại nhân yên lặng xem động tĩnh, chớ có lộ ra.”

Nàng ta sợ đại nhân đi tìm phu nhân đối chất vậy nàng ta xong đời rồi.

Tạ Cảnh Ngọc duỗi tay ấn bả vai nàng ta: “Ngươi là người phu nhân tin tưởng nhất, ta tự nhiên sẽ không khiến ngươi và nàng cách lòng, chuyện này ta sẽ sắp xếp người điều tra.”

Thính Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.