Vân Sơ vội vàng đứng lên hành lễ.
“Tạ phu nhân không cần đa lễ.” Sở Dực mở miệng: “Ta là có một việc tưởng thỉnh Tạ phu nhân hỗ trợ.”
Trời mới biết muốn gặp được Tạ phu nhân khó khăn như thế nào.
Trong phủ hắn không có nữ quyến, không có bất kỳ lý do gì để mời nàng tới phủ.
Nếu hắn tới Tạ phủ thì Tạ gia cũng không thể để đương gia chủ mẫu ra mặt chiêu đãi ngoại nam như hắn.
Hắn chỉ có thể sai người giám sát Tạ gia, cuối cùng nàng cũng ra phủ, hắn lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.
Lúc hắn bước vào quán trà này, vừa liếc mắt đã nhìn thấy vị trí uống trà cạnh cửa sổ của nàng, một thân y phục trắng như ánh trăng, tóc dài đen nhánh được búi lên lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế... Nhìn tới đó, hắn lập tức thu hồi ánh mắt.
Hắn đứng một chỗ thật lâu rồi mới bước lên gọi một tiếng Tạ phu nhân.
Vân Sơ nào biết đâu trong lòng hắn lúc này lại có nhiều lăn tăn như vậy, nàng chỉ có hơi kinh ngạc, thì ra Bình Tây Vương cố ý tới tìm nàng chứ không phải tình cờ gặp mặt.
Nàng cúi đầu nói: “Có thể làm việc giúp Vương gia là vinh hạnh của thần phụ, xin Vương gia cứ sai bảo.”
Hai chữ “thần phụ” khiến Sở Dực khẽ nhíu mày.
Hắn bỏ qua một chút khó chịu này, mở miệng nói: “Mấy hôm trước khuyển tử và tiểu nữ vào nhầm Tạ phủ, hy vọng không quấy rầy Tạ phu nhân.”
Biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581405/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.