Chương trước
Chương sau
Đời trước, ba bốn nha đầu trong viện Tạ Thế Duy c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, sau này hắn ta nạp bảy tám tiểu thiếp, cũng có bốn người chết trên giường.

Thật ra đã sớm có nha hoàn tới tìm nàng cáo trạng, chỉ là mỗi lần nàng muốn tra thì lại bị Hạ ma ma Hạ thị ngăn cản, lại có Tạ lão thái thái dung túng cưng chiều, Tạ Cảnh Ngọc thì mắt nhắm mắt mở làm ngơ, một người mẫu thân chẳng ruột thịt gì như nàng cũng không tiện nói nhiều...

Nhớ lại chuyện này, nàng biết phải có ít nhất mười mấy hai mươi nữ nhân chết trong tay Tạ Thế Duy.

“Cầu phu nhân làm chủ cho bọn nô tỳ, nhị thiếu gia vui hay không vui thì đều đem bọn nô tỳ ra xả giận, ngoài mặt ra thì toàn thân bọn nô tỳ không còn chỗ nào lành lặn.”

“Nhị thiếu gia thích dùng roi đánh người, trên lưng nô tỳ có rất nhiều vết roi, nếu nô tỳ phạm sai lầm, nhị thiếu gia trừng phạt thì thôi đi, nhưng trước giờ nô tỳ đều làm việc rất quy củ, chưa bao giờ làm sai chuyện gì nhưng ngày nào cũng bị đánh, nô tỳ thật không chịu nổi những ngày tháng như vậy nữa.” . Trờ 𝓾m 𝘵r𝓾m h𝓾yền 𝘵rùm [ Tr𝑼mT r𝓾yện﹒V𝑁 ]

“Nhị thiếu gia bắt nô tỳ đội chậu hoa đứng một ngày, nô tỳ đứng không vững nên bị phạt ngâm lu nước một đêm.”

Mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ Thế Duy liên tục tố khổ.

Hạ thị lạnh lùng nói: “Còn không phải do đám nha đầu các ngươi hầu hạ nhị thiếu gia không tận tâm sao, bằng không sao nhị thiếu gia lại phạt các ngươi, hơn nữa nhị thiếu gia mới tám tuổi, cho dù dùng roi đánh các ngươi thì...”

“Ngươi câm miệng!” Tạ Cảnh Ngọc tức giận nói: “Một di nương như ngươi có tư cách lên tiếng sao, cút!”

Hạ thị không khỏi ngẩn ngơ.

Nàng ta là nương của Duy ca nhi, sao nàng ta lại không được lên tiếng, nàng ta nói sai gì rồi?

Mu bàn tay Tạ Cảnh Ngọc lộ rõ gân xanh.

Mấy năm nay hắn ta vẫn luôn trong giai đoạn thăng quan tiến chức, công vụ bận rộn, trời còn chưa sáng đã rời phủ, đêm khuya mới trở về, tới ngày hưu mộc cũng phải xử lý một đống chuyện, quả thật đã sơ sót trong việc quản giáo hài tử, hắn ta vẫn luôn cho rằng Duy ca nhi chỉ là không thích đọc sách, không có chí tiến thủ, nghĩ có An ca nhi là đủ rồi, thật không ngờ Duy ca nhi lại làm ra những chuyện như vậy!

Hắn ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Vân Sơ muốn hắn ta xử lý chuyện này.

Bởi đây không phải là chuyện mà Vân Sơ có thể giải quyết.

Tạ lão thái thái cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Càng là thế gia đại tộc thì càng phải khoan dung hiền lành với hạ nhân, nếu việc khắt khe tra tấn hạ nhân bị truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Tuyệt đối không thể để chuyện này bị truyền ra ngoài.

Không đợi bà ta lên tiếng, Tạ Cảnh Ngọc đã lạnh lùng nói: “Mang Cửu Nhi ra đây, ta muốn nghe thử xem tại sao nàng ta phải tìm chết.”

Cửu Nhi chật vật được người đỡ từ trong phòng đi ra, mặt xám như tro tàn ngã ngồi trên đất.

Nàng ấy mới mười một tuổi, một tiểu nha đầu mới vừa ra dáng thiếu nữ, nàng ấy nhìn Vân Sơ, vừa khóc vừa nói: “Phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn sống nữa, ngài cho nô tỳ chết thống khoái đi.”

Vân Sơ bước qua đỡ người dậy: “Cửu Nhi, đại nhân ở đây, ngươi có gì oan ức thì cứ nói với đại nhân.” Cửu Nhi nhìn Vân Sơ, thấy sự dịu dàng kiên định trong mắt nàng, nàng ấy như được tiếp thêm dũng khí.

Nàng ấy không nói lời nào, cúi đầu cởi bỏ toàn bộ cúc áo, lộ ra thân thể nho nhỏ, trên người nàng ấy toàn là vết roi, có vết mới, cũng có vết cũ đan xen với nhau, vô cùng dọa người.

“Cũng chỉ là vài vết roi mà thôi, không đến mức đòi c.h.ế.t đòi sống.” Lão thái thái nhìn thoáng qua, ôn thanh nói: “Mấy nha đầu các ngươi còn nhỏ tuổi, làm việc không nhanh nhẹn bị chủ tử trách phạt cũng không có gì không ổn, nhị thiếu gia còn nhỏ không biết nặng nhẹ, khiến các ngươi bị thương là do Tạ gia không biết quản giáo, như vậy đi, ta cho các ngươi mỗi người mười lượng phí thuốc men, lại đổi viện khác làm việc, như thế nào?”

Tuy rằng bà ta nói có vẻ ôn hòa nhưng trong đó lại ngập tràn uy hiếp.

Nếu mấy nha đầu này thức thời nhận bạc thì chuyện này sẽ qua đi, nếu cứ cắn chặt không buông thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Vân Sơ cười lạnh.

Đời trước Tạ Thế Duy phạm sai lầm nhưng cứ bị cho qua như thế, mãi đến khi nàng chết cũng chưa thấy Tạ Thế Duy chịu trừng phạt.

Nàng nhìn về phía Tạ Cảnh Ngọc: “Ý của lão thái thái cũng là ý của phu quân sao?”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay sau lưng, hắn ta biết mình phải tỏ thái độ, nếu không sau này Vân Sơ sẽ không tiếp tục quản giáo đám hài tử này nữa.

Hắn ta thật sự quá bận, cần phải dựa vào hiền nội như Vân Sơ để khiến Tạ gia càng ngày càng phát triển.

Hắn ta nhìn Cửu Nhi chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đòi sống đòi chết là vì bị nhị thiếu gia quất roi sao?”

Cửu Nhi nâng tay lên, ngón cái và ngón trỏ của tay còn lại nhấn mạnh lên cánh tay kia, chỉ thấy đầu ngón tay nàng ấy đột nhiên nhiều thêm một chiếc kim, mà trên cánh tay cũng nhiều thêm một lỗ kim, còn có vài giọt máu rỉ ra ngoài.

“Nhị thiếu gia nói muốn biết cơ thể người có thể chịu được bao nhiêu kim ghim vào nên lấy nô tỳ ra làm vật thí nghiệm.” Cửu Nhi khóc rống nói: “Nửa năm trước nhị thiếu gia đã bắt đầu ghim kim vào cơ thể nô tỳ, lần đầu tiên đã cắm mười chiếc ở sau lưng, từ đó về sau mỗi ngày đều cắm thêm một chiếc, trong cơ thế nô tỳ đã bị ghim hơn hai trăm kim, chỉ khẽ cử động một chút là toàn thân đau đớn, chỉ cần nô tỳ dám rút kim ra thì thứ chờ đợi nô tỳ chính là roi của nhị thiếu gia... Nô tỳ cảm giác mấy chiếc kim đó đã sắp châm vào lục phủ ngũ tạng, ngày ngày vô cùng thống khổ, nô tỳ thật sự không muốn sống nữa...”

Trong viện vô cùng yên tĩnh.

Chỉ có tiếng khóc thất thanh của Cửu Nhi.

Cho dù là nha hoàn ở cùng phòng với nàng ấy cũng không biết thì ra mỗi đêm nàng ấy bị nhị thiếu gia gọi vào phòng là để ghim kim.

Lão thái thái mấp máy môi, nhất thời không biết phải nói cái gì.

Hạ thị đã sớm biết nhi tử thích làm mấy chuyện quái dị này, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ta chỉ không rõ tại sao chuyện lại nháo lớn như vậy...

Đào di nương đang có thai lại bị chuyện này dọa cho hãi hùng khiếp vía, lảo đảo đứng không yên.

Vân Sơ vô cùng chấn động.

Tạ Thế Duy năm nay mới có tám tuổi, một hài tử mới tám tuổi mà đã nghĩ ra những thú vui bạo ngược như vậy, nàng không dám tưởng tượng những di nương chết trên tay Tạ Thế Duy sau này rốt cuộc đã phải chịu đựng những chuyện gì, dù là bị Tạ Thế Duy tra tấn đến c.h.ế.t hay là không chịu đựng được phải tự sát thì đều là máu tươi cùng tuyệt vọng...

“Mang nghiệt tử kia ra đây!”

Tạ Cảnh Ngọc luôn giữ vẻ ôn hòa trước mặt người khác đột nhiên gầm lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.