Hiện tại nhìn như nhàn rỗi nhưng trên thực tế tâm lý phải chịu được áp lực rất lớn.
Trần Đức Phúc nào dám nhận, vội vàng xua tay.
Ông ấy là hạ nhân của Vân gia, Vân gia có ơn với ông ấy, làm việc cho phu nhân là hợp với lẽ trời, sao có thể nhận lá trà quý giá như vậy.
“Tiếp theo còn nhiều chuyện cần Trần bá đi làm, nếu ông không nhận thì ta làm sao còn dám nhờ ông, chỉ có thể cho ông về dưỡng lão.”
Nghe được lời này, Trần bá chỉ có thể nhận lấy lá trà.
Vân Sơ tiếp tục trao đổi việc bán băng với ông ấy, lúc trước Trần Đức Phúc đã dùng danh nghĩa thương nhân phương nam thu mua băng khắp nơi, vẫn không để lộ danh tính Vân gia, tiếp theo vẫn sẽ sắp xếp một người từ phương nam tới kinh thành mở một tiệm băng, chờ đến cuối tháng năm sẽ lập tức khai trương đón khách.
Những việc này Trần Đức Phúc đều giao cho thủ hạ đi làm để tránh bại lộ thân phận.
“Mấy thôn trang hồi môn của ta có thể bán được với giá không tồi.” Vân Sơ mở miệng: “Cộng hết số bạc đó lại vừa vặn có thể mua được một thôn trang lớn.”
Doanh thu của mấy thôn trang dưới danh nghĩa của nàng năm này lại không bằng năm trước, hiện tại bán còn có thể bán với giá cao, để càng lâu sẽ càng không đáng giá.
Trần Đức Phúc ngẩng đầu: “Lão nô biết rất nhiều thôn trang lớn gần kinh thành, vừa lúc gia chủ cũng muốn bán, hay là để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581376/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.