Tạ Cảnh Ngọc xoay người bước xuống bậc thang.
Hạ nhân trong viện lén quan sát hắn ta rồi lập tức cúi đầu.
Mặt hắn ta sưng đỏ vô cùng chói mắt.
Hắn đi đến trước mặt Hạ thị, mở miệng nói: “Hai người các ngươi đưa Hạ thị về miếu nhỏ đi.”
Hai bà tử thoáng nhìn nhau, không hề nhúc nhích.
Bọn họ rất rõ ràng tuy đây là Tạ phủ nhưng người có quyền lên tiếng lại là phu nhân.
Cho dù phu nhân không sinh một hài tử nào cho Tạ gia, cho dù phu nhân đã cho đại nhân một bạt tai, nhưng cứ nhìn thái độ của Tạ gia với phu nhân thì biết phu nhân mới là người chân chính nắm quyền ở Tạ gia.
Phu nhân không nói gì, bọn họ cũng không dám để Hạ thị đi.
Thính Sương đi tới nói: “Hai người các ngươi đưa Hạ thị về đi.”
Nàng ấy vừa lên tiếng thì hai bà tử mới dám kéo Hạ thị đang hôn mê dậy.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc cực kỳ khó coi.
Hắn ta đi phía trước, tự mình đưa Hạ thị về miếu nhỏ, Hạ thị bị mấy bà tử ném thẳng lên giường.
Bị kéo cả một đoạn đường, nàng ta cũng thanh tỉnh một chút, trợn mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc đang đứng ở mép giường, nước mắt nóng hổi rơi xuống, khàn giọng nói: “Đại nhân, ta đau...”
Tạ Cảnh Ngọc lấy một lọ thuốc mỡ trong tay áo đưa tới: “Đây là thuốc quý trong cung, đợi lát nữa bảo nha hoàn bôi cho ngươi.”
Hạ thị nâng tay, run rẩy xoa mặt Tạ Cảnh Ngọc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581348/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.