Trần Đức Phúc làm việc rất nhanh nhẹn, Vân Sơ cho ông ấy hơn hai mươi ngàn lượng bạc, cộng với một ít lợi nhuận của cửa hàng đi mua băng.
Vào mùa hè, giá một băng rơi vào khoảng một lượng bạc một cân, vào mùa xuân sẽ rẻ hơn một chút, khoảng năm trăm sáu trăm văn, nhưng mùa xuân năm nay quá lạnh, tất cả mọi người đều cho rằng mùa hè sẽ không quá nóng nên giá băng cũng bị giảm sút, Trần Đức Phúc dùng cái giá ba trăm năm mươi văn một cân thu gom băng khắp kinh thành, tất cả hầm băng ở kinh thành đều bị thuê sạch...
Vân Sơ còn nhớ rõ, ở đời trước, mùa hè năm nay nóng bức khó chịu, giá băng bị thổi lên gần bằng giá vàng, giá cả tựa hoàng kim khiến người ta chùn bước.
Nàng tốn gần ba mươi ngàn lượng thu mua băng, về sau có thể bán được ít nhất hai trăm ba trăm ngàn lượng.
Có bạc rồi thì sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện ở phía sau.
Tối ngủ trễ nên sáng Vân Sơ thức muộn một chút, lúc nàng bước ra thì các di nương đã tới nơi.
“Phu nhân.”
“Mẫu thân.”
Mọi người đồng loạt thỉnh an.
Vân Sơ phất tay, lúc này đám người trong sảnh mới dám ngồi xuống.
Bọn họ không muốn vi phạm quy củ, bị phu nhân trách phạt.
Vân Sơ nhìn lướt qua nói: “Sao Đào di nương không tới?”
Giang di nương ở sát cạnh Đào di nương, vội đứng lên đáp lời: “Đêm qua Đào di nương thượng thổ hạ tả, sáng nay nói không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581328/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.