Đời trước nàng cho rằng Tạ gia khốn cùng nên mới tự nguyện dùng của hồi môn của mình trợ cấp, sợ chạm tới tôn nghiêm của người Tạ gia nên chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.
Nhưng lão thái thái có thể lấy ra hơn hai mươi ngàn lượng như vậy cũng đủ để chứng minh Tạ gia có của cải.
Suy nghĩ một chút, cha chồng của nàng là cử nhân duy nhất trong vòng trăm dặm, Tạ Cảnh Ngọc là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, Tạ gia ở kinh thành quả thật chẳng ra gì nhưng lại rất có danh vọng ở quê hương, nhiều hương thân địa chủ mang ruộng đất nhà mình đặt dưới danh nghĩa Tạ gia, số bạc thu vào mỗi năm chắc chắn không phải là con số nhỏ.
Chu ma ma đưa ngân phiếu tới.
Vân Sơ lui về phía sau một bước, uốn gối nói: “Đưa bạc này cho con thì con cũng lại dùng cho việc chi tiêu trong phủ thôi, lão thái thái cứ giữ lại đi.”
Lão thái thái cứ cảm giác tôn tức có gì đó khác thường.
Từ sau khi hài tử trong bụng tôn tức chết non thì nàng trở nên rất nhu thuận, đối với trưởng bối như bà ta đều là cung kính nghe theo.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng chiêu lấy lui làm tiến này để bắt chẹt bà ta.
Bắt chẹt?
Khi cụm từ này hiện lên trong đầu, lão thái thái lập tức lắc lắc đầu.
Vân Sơ không có con, đời này cũng không thể có hài tử, cho nên chỉ có Tạ gia mới có thể bắt nạt nàng!
“Sơ nhi, lời này của con quá mỉa mai rồi.” Lão thái thái mở miệng: “Trước giờ ta không biết chuyện này, nếu biết thì làm sao có thể để nó xảy ra chứ, còn cầm số ngân phiếu này bổ sung lại của hồi môn đi, ta sẽ bảo Chu ma ma bỏ lợi nhuận của thôn trang vào công trướng, sau này có thiếu bạc thì cứ tới tìm ta, không thể để bản thân chịu thiệt thòi như vậy, nhớ kỹ chưa?”
Vân Sơ nắm tay lão thái thái, trên mặt đều là cảm động: “Quả nhiên vẫn là lão thái thái thương con, mấy hôm trước mẫu thân con hỏi tới một cái bình phong mẫu đơn trong đống của hồi môn kia, con còn đang suy nghĩ phải làm sao để qua loa cho qua đây, giờ thì tốt rồi, có thể cầm bạc đi mua một cái tương tự như vậy...”
Nghe vậy, lão thái thái đổ đầy mồ hôi lạnh.
May mà bà ta hào phóng bỏ bạc ra, nếu Vân phu nhân nổi lên nghi ngờ, đích thân tới Tạ gia một chuyến thì chuyện này không giấu được nữa rồi.
“Hài tử ngoan...” Lão thái thái vỗ tay Vân Sơ: “Giao Tạ gia cho con khiến ta rất yên tâm, vất vả cho con rồi.”
Vân Sơ dừng một chút, mở miệng: “Ngày thường đều một mình con xử lý mấy việc này, lão thái thái có chút ngờ vực cũng là điều dễ hiểu, không bằng như vậy đi, Phinh tỷ nhi đã lớn, cũng sắp tới lúc phải gả chồng, để nó theo con học quản gia đi.”
Tạ lão thái thái không tỏ thái độ, nếu bà ta lập tức gật đầu thì chẳng khác nào bản thân thật sự không tin tưởng Vân Sơ.
Chu ma ma đang hầu hạ bên cạnh nói thay: “Sau này đại tiểu thư chắc chắn là chủ mẫu của một phủ nào đó, cần phải học mấy thứ này.”
Lão thái thái uống ngụm trà rồi mới nói: “Phinh tỷ nhi, ý cháu thế nào?”
Tạ Phinh đầy mặt tươi cười: “Cháu bằng lòng học!”
Mẫu thân quản lý Tạ phủ gọn gàng ngăn nắp, nếu học được bản lĩnh của mẫu thân thì sau này gả vào nhà cao cửa rộng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vân Sơ cười nói: “Sáng mai, sau khi con tới thỉnh an thì ở lại Ngọc Sanh Cư với ta.” Sau khi nói xong, nàng đứng dậy cáo từ rời đi.
Thính Sương cầm lệnh bài quản gia trên tay, còn có một xấp ngân phiếu thật dày đi theo phía sau.
Lão thái thái thở dài, gọi Vân Sơ tới rõ ràng là muốn hưng sư vấn tội, cuối cùng lại là bà ta đổ máu chịu thiệt, cắn răng bỏ ra hơn hai mươi ngàn lượng…
Ánh mắt Tạ Thế An tối sầm, hắn ta cảm giác được mẫu thân không còn giống như trước đây...
Vân Sơ chậm rãi trở về Ngọc Sanh Cư.
Vừa về đến cửa thì đã thấy mấy nha hoàn tập trung ở đó.
Chữ “Ngọc” trên biển hiệu của sân viện này bị khuyết một chút, đám nha hoàn và gia đinh đang tìm cách sửa chữa.
“Phu nhân, vốn là Ngọc Sanh Cư lại trở thành Vương Sanh Cư, thật là quái dị.” Thính Tuyết mở miệng nói: “Không bằng đi mời đại nhân viết lại biển mới đi?”
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn ba chữ kia.
Sân viện này đã có từ trước khi nàng gả vào đây, ban đầu là Tạ Cảnh Ngọc sống ở nơi này một mình, sau khi nàng dọn vào, Tạ Cảnh Ngọc đã dọn đến sân viện bên cạnh.
Nàng mở miệng: “Bỏ chữ Ngọc đi, sau này gọi là Sanh Cư thôi.”
Đám nha hoàn gia đinh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Ngọc Sanh Cư, Ngọc là một chữ trong tên của đại nhân, sao có thể bỏ đi được chứ?
Thính Sương lạnh lùng nói: “Không nghe phu nhân nói sao, còn thất thần làm gì?”
Một đám người vội vàng lấy thang và công cụ bắt đầu làm việc.
Vân Sơ mới vừa ngồi vào ghế thì đã thấy hạ nhân trong viện của mẹ chồng Nguyên thị cầm hai ngàn lượng bạc tới: “Phu nhân vì Tạ gia lo liệu trong ngoài, trong lòng thái thái biết rất rõ nên cố ý bảo lão nô đưa bạc sang đây, phu nhân có thể đi làm một bộ trang sức mình yêu thích, mua loại vải dệt tốt hơn.”
Nàng mím môi.
Sau khi nàng gả tới đây, mẹ chồng bệnh tật liệt giường mười mấy năm đột nhiên khỏi bệnh.
Cho nên mẹ chồng vẫn luôn cho rằng nàng là người có phúc khí.
Người mẹ chồng này đối với nàng cũng có một chút nhiệt tình.
Chỉ là một chút nhiệt tình này đã hoàn toàn biến mất sau khi Vân gia xảy ra chuyện...
Vân Sơ gộp hết số ngân phiếu kia lại với nhau rồi giao cho Thính Sương: “Đi đưa cho Trần bá, bảo ông ấy có bao nhiêu băng thì mua bấy nhiêu, không đủ bạc thì tới tiền trang mượn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]