Sau khi trò chuyện thân mật một lúc, vua Định Ưng nghiêm nghị hỏi Lê Dương Chính một vài câu, hắn đều đối đáp vô cùng trôi chảy, nhà vua cũng khá hài lòng.
Đến câu cuối cùng, nhà vua hỏi: “Theo ngươi hiện giờ điều gì mà Đại Lịch cần làm nhưng vẫn chưa làm?”
Đây là một câu hỏi cực kỳ khó, ngay cả quan đại thần cũng không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục, nhà vua đã hỏi những thí sinh trước đó, có người ca ngợi nhà vua tài đức cho nên những việc cần làm sớm đã làm xong, cũng có người nói cần tăng cường quân sự, gia tăng sản lượng lương thực tu bổ đê điều gì đó, nhà vua nghe xong chỉ im lặng chứ không đưa ra lời bình nào.
Không phải họ nói không đúng, mà chẳng qua không hợp ý nhà vua mà thôi, cái ngài ta cần là một điều gì đó mới lạ, thứ mà Đại Lịch thật sự cần ngay lúc này.
Dù vậy ngài ta cũng không quá gượng ép đám nhân tài mới, phải cho họ thời gian để rèn giũa, thằng nhóc Lê Dương Chính này cũng thế, hắn chỉ cần nói đúng trọng điểm, ngài ta sẽ lập tức trao chức Trạng Nguyên cho hắn ngay.
Lúc này Lê Dương Chính cúi đầu giống như đang suy nghĩ, sau cùng hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định mà nói: “Bẩm bệ hạ, thần cho rằng điều Đại Lịch cần làm hiện giờ chính là mở cảng ngoại giao.”
“To gan!” Vua Định Ưng quát lớn.
“Sao ngươi dám khiêu chiến quyền lực của quân chủ như thế hả? Mở cảng? Ngươi đang muốn bọn ngoại lai tạp chủng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364702/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.