Hai vòng thi cuối cùng kết thúc, Lê Dương Chính thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái cảnh ngồi hàng canh giờ một chỗ rồi, hy vọng hắn không quay trở lại nơi này thêm một lần nào nữa. 
So với lần trước vừa bước ra khỏi cổng trường thi đã ngất xỉu, lần này trạng thái tinh thần của Lê Dương Chính tốt hơn rất nhiều, mặc dù tai vẫn có chút ù ù, nhưng so với một vài người thi được nửa đường đã trợn trắng tròng mắt rồi bất tỉnh nhân sự thì hắn cũng coi như khỏe mạnh rồi.1 
“Em họ!” Lý Anh Kiệt cất tiếng gọi Lê Dương Chính. 
Lần này do số lượng thí sinh thi Hội nhiều hơn năm ngoái cho nên được chia thành nhiều khu vực thi, Lý Anh Kiệt và Mã Thúc Bảo thi cùng một nơi, còn Lê Dương Chính thì ở nơi khác, nếu không vào lúc hắn gặp khó khăn không lý nào hai người lại không ra tay tương cứu, ngẫm lại hắn cũng đủ xui xẻo rồi. 
Lê Dương Chính đi tới chỗ của hai người, chưa kịp mở miệng nói câu nào thì một giọng nam đã vang lên cắt ngang lời hắn muốn nói. 
“Chính huynh, không ngờ huynh lại gặp chuyện không may thế này, Khang tôi thật tình lấy làm tiếc với huynh.”1 
Lê Dương Chính xoay người lại nhìn Dương Tài Khang, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ sầu muộn cứ như thể hắn ta mới là kẻ vừa gặp nạn vậy. 
Lý Anh Kiệt nghe vậy lo lắng hỏi: “Vừa rồi trong lúc thi em gặp chuyện gì à?” 
Lê Dương Chính mỉm cười đáp: “Đêm qua quyển thi của em bị kẻ ác xé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364682/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.