“Khụ khụ… ta vẫn còn đứng ở đây nè, đừng có quá đáng nha.” Trần Minh Du ho khan vài tiếng làm tăng độ tồn tại của mình.1 
Lê Dương Chính buông Trương Ai Thống ra, sắc mặt lại lạnh tanh, hỏi: “Ngài đến làm gì?” 
“Hừ, giọng điệu gì đây hả? Không chào đón ta sao?”1 
Trần Minh Du hờn dỗi ngoảnh mặt nhìn nơi khác, Lê Dương Chính kéo tay Trương Ai Thống ngồi xuống bàn đá, sau đó hỏi: “Sao không vào bằng cửa chính mà lại trèo tường?” 
Trần Minh Du trợn mắt đáp: “Ta mà vào bằng cửa chính ngày mai cả hoàng cung sẽ cho rằng ngươi đầu quân cho ta đấy, ta vẫn còn muốn ăn chơi trác táng, không muốn bị kéo vào vòng xoáy tranh quyền đâu.” 
Trương Ai Thống vừa nghe hai chữ “hoàng cung” bèn hỏi: “Cậu Sáu là hoàng thân quốc thích ạ?” 
Lê Dương Chính không nói, cậu cũng không hỏi về thân phận của Trần Minh Du, chỉ biết cậu ta là con nhà quyền quý mà thôi. 
“Không sai nha, he he bé Thống thật thông minh.”1 
Trần Minh Du giơ móng vuốt ra định véo má Trương Ai Thống. 
Chát!1 
Mu bàn tay của cậu ta lại hằn lên một vết đỏ ửng. 
“Ui da… Sao ngươi cứ đánh ta hoài vậy?” 
Trần Minh Du ôm bàn tay chu môi nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt oán trách. 
“Cho dù ngươi có giữ gìn đến cách mấy thì cũng không được bao lâu đâu, nói cho ngươi biết một tin tức, anh chị em của ta đã để mắt tới ngươi rồi đó, đặc biệt là chị năm của ta, chị ta đang tìm cách xin cha ta ban hôn với ngươi đấy.”1 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364671/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.