Lúc này trong phòng dành cho gia đinh chỉ còn hai người, Mộc Lâm vân vê vạt áo, nói: “Cảm ơn mày nha Sinh.” Mộc Sinh vẫn loay hoay xếp quần áo, miệng đáp: “Không có gì, dù sao cũng nhờ mày nói chuyện mày nhìn thấy thằng Đinh bước ra từ viện của cậu ba cho nên tao mới lập được công trước mặt bà lớn mà, bây giờ có cơ hội thăng tiến, làm sao tao quên mày được?” Hóa ra bây giờ mới biết người thật sự phát hiện thằng Đinh hãm hại Trương Ai Thống chính là Mộc Lâm, Mộc Sinh đã giành nói ra chuyện này trước và lấy được lòng tin của Lý thị, chỉ cần có cơ hội bước vào viện của Lê Dương Chính, nó tin chắc có ngày mình sẽ đá đít tên yêu tinh kia đi và trở thành phu thị của hắn. Nghĩ đến đây, Mộc Sinh đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi nói: “Mà chuyện này mày đừng nói với ai nhé, lỡ như bà trách tội tao nói dối là chết cả hai đứa đấy.” Mộc Lâm hoảng hốt vội xua tay: “Không không, tao sẽ không nói đâu mà, dù sao mày không nói có khi tao cũng sợ không dám lên tiếng luôn, lúc đó cậu ba hung dữ quá mà.” Nghe vậy Mộc Sinh quay mặt đi rồi khẽ nhếch mép cười nhạo. Đồ chết nhát! Người như mày chỉ xứng đáng cho tao lợi dụng thôi. … Bên này, Lê Dương Chính vừa bế Trương Ai Thống trở về phòng lập tức kêu người chuẩn bị nước tắm, hắn thả cậu vào bồn trước sau đó cũng cởi đồ nhảy vào theo. Trương Ai Thống thẹn thùng nhích người ra xa, Lê Dương Chính lại kéo cậu vào lòng, bàn tay hư hỏng bắt đầu mơn trớn da thịt của thiếu niên. “Bây giờ em đã trở thành phu thị của ta rồi mà còn ngại ngùng gì nữa hả?” Lê Dương Chính vừa ngậm lấy lỗ tai của thiếu niên vừa nói khẽ, hơi thở ấm nóng của hắn phà vào cổ khiến cậu bất giác rùng mình. Vành tai và cần cổ của Trương Ai Thống đều đỏ ửng tựa như một đóa anh đào, hình ảnh này càng khiến Lê Dương Chính lưu luyến không thôi. “Vừa rồi con thấy bà lớn có vẻ không vui, hay là thôi đi, con theo hầu cậu như lúc trước cũng được rồi.” Trương Ai Thống chịu đựng sự quấy phá của nam nhân đang dán chặt sau lưng mình, nói. “Không cần lo lắng về việc này, ta sẽ xử lý ổn thỏa, bảo đảm em sẽ danh chính ngôn thuận trở thành mợ ba của phủ thái sư.” Dứt câu, Lê Dương Chính ngậm lấy cánh môi của thiếu niên rồi mút vào, bàn tay luồn xuống dưới tìm kiếm con chim nhỏ đang bị đuối nước rồi nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng âu yếm. “Tối qua hoàn cảnh bất tiện nên ta chưa dạy cho em cách làm bản thân thoải mái hơn, bây giờ em nhìn rồi cố gắng học nhé.” Lê Dương Chính mỉm cười nói. Hắn nhất định phải tìm lại tôn nghiêm đã đánh mất vào tối hôm qua, lần này hắn sẽ cho nhóc con tuốt kiếm mỏi tay luôn. … Hai ngày sau khi đợt thi Hương trôi qua, thí sinh đã tham gia thấp thỏm chờ đợi kết quả, bầu không khí của kinh thành vô cùng náo nhiệt. Tên của Lê Dương Chính vẫn luôn được nhắc tới trong các buổi tụ hội của đám thư sinh nho sĩ, mục đích chẳng tốt lành gì, toàn lấy hắn ra làm trò cười để tự nâng bản thân lên. Dù thế cũng không ảnh hưởng được Lê Dương Chính, mỗi ngày hắn vẫn ôm ấp hôn hít cơ thể của “chính mình”, thỉnh thoảng lại tới điền trang xem xét tình hình phát triển của khoai tây, đôi khi sẽ tụ hội với lục hoàng tử hoặc nhóm bạn của anh họ Lý Anh Kiệt. Bên phía quan chủ khảo, họ cũng đang ráo riết chấm cho xong toàn bộ bài thi của thí sinh. Các bài thi đều được che đi tên họ để tránh tình trạng gian lận, ba vị quan phó chủ khảo lần lượt chấm điểm ba vòng đầu tiên, sau đó sẽ đưa cho chánh chủ khảo xem xét lại toàn bộ bài thi đã qua ải rồi tiếp tục chấm vòng thứ tư. Năm nay vòng thứ ba có đề toán cải cách làm đại sát thần diệt được rất nhiều thí sinh, vì vậy việc chấm bài của đại phu Đề Khắc cũng đỡ vất vả hơn nhiều. Ông ngồi trên án kỷ lật xem từng bài thi một, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày rồi gật gù, đôi khi cũng sẽ lắc đầu thở dài, vấn đề thiếu thốn lương thực luôn khiến thánh thượng lo âu, ngài mong muốn tìm trong số các thí sinh dự thi năm nay một giải pháp hữu ích, vậy mà… Có vẻ thánh thượng sẽ thất vọng lắm đây. Đại phu Đề Khắc tiếp tục chấm bài, tới một bài thi nọ, đầu tiên ông bị thu hút bởi chữ viết ngay thẳng hiên ngang bên trên, mãi cho đến khi ông lật xem những gì được viết trong bài luận ở vòng thứ tư. Rầm! Cái ghế dựa ngã sõng soài trên mặt đất, nghe tiếng động, người bên ngoài lập tức chạy vào, lúc này họ chỉ thấy đại phu Đề Khắc đứng sững như trời trồng, tay cầm một bài thi không ngừng run rẩy, hai mắt trợn to, vẻ mặt hốt hoảng. “Ông Đề à…” Một thị vệ khẽ gọi. Đột nhiên ông quay phắt sang nhìn người nọ, đồng tử giãn rộng rồi hét lớn: “Mau chuẩn bị kiệu, ta muốn vào cung diện kiến thánh thượng!”. Bạ𝔫 đa𝔫g đọc t𝙧uyệ𝔫 tại { T𝚁u𝗠T𝚁 UYe𝙽.𝐕𝔫 } – Lời của Gừng: Nguyên tắc chấm thi cũng do Gừng hư cấu luôn, không đại diện cho triều đại nào nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]