Ban đầu Trương Ai Thống thoáng hoảng hốt khi Lê Dương Chính hôn mình, nhưng sau đó trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa vui mừng, cuối cùng cậu chủ cũng muốn cậu rồi. “Hưm… ức…” Lê Dương Chính tham lam mút lấy cái lưỡi mềm mại của Trương Ai Thống, sau đó hắn đưa lưỡi của mình vào càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cậu, đầu lưỡi liếm qua từng chiếc răng, mạnh mẽ cướp đoạt hơi thở của thiếu niên. Trong lòng hắn cuồn cuộn lửa nóng, hắn chưa bao giờ sinh ra dục vọng lớn như vậy đối với bất kỳ ai, kể cả khi ở bên cạnh Trần Minh Viễn, người mà hắn tưởng rằng mình đã yêu, hắn cũng không khao khát cơ thể của đối phương nhiều như lúc này. “Thống à… em là của ta…” Lê Dương Chính dường như đã đánh mất lý trí, cơ thể của Trương Ai Thống phát ra một loại mê hoặc khủng khiếp khiến hắn không tự chủ được mà muốn dính chặt, hắn nhận ra sự kỳ lạ này từ lâu rồi, ngay vào lúc hắn và cậu gặp nhau, hắn biết bản thân đã bị cơ thể của chính mình quyến rũ. Sợ cậu bị thương, sợ cậu trốn, sợ cậu bỏ rơi hắn chạy về bên Trương Bằng, cho nên hắn tìm mọi cách khiến cậu không thể rời xa hắn, khiến ánh mắt của cậu vĩnh viễn chỉ nhìn một mình hắn. Hắn biết mình khốn nạn, nếu thật sự muốn tốt cho cậu, hắn nên để cậu đến một nơi nào đó cách xa kinh thành, giúp cậu thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con chứ không phải bị cuốn vào vòng xoáy trả thù của hắn như bây giờ. “Ưm…” Trương Ai Thống bị nam nhân đối diện rút sạch không khí trong phổi, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, quanh chóp mũi đều là hơi thở của đối phương, cậu dần dần đánh mất chính mình, trong đầu chỉ còn lại mỗi hình bóng của hắn. Nụ hôn cuồng nhiệt vẫn kéo dài, Lê Dương Chính tấn công quá dồn dập khiến Trương Ai Thống không kịp đón nhận, nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng, cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, hắn cũng dùng một tay ôm lấy sau gáy của cậu, tay còn lại mơn trớn khắp cơ thể ngây ngô của thiếu niên mới lớn. Đốm lửa phát ra tiếng “tách tách”, ngọn lửa sáng rực in bóng hai người đang triền miên quấn lấy nhau. “Ha… ha…” Trương Ai Thống thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng. Lê Dương Chính vừa buông đôi môi của thiếu niên ra đã úp mặt vào cổ cậu mà gặm cắn, cơn đau nhè nhẹ cộng với cảm giác khác lạ khiến cậu vô thức ngửa cổ lên để nam nhân dễ dàng xâm chiếm da thịt của mình. Gặm cổ chưa đủ, hắn gặm tiếp bả vai, yết hầu và hai đầu ti của cậu, bàn tay không yên phận mà xoa nắn cặp mông trần căng tròn, cảm giác vừa mềm vừa mát lạnh, hắn có cảm giác mình đang bóp một cục bông trắng mịn. “A… đau…” Trương Ai Thống bỗng la lên, Lê Dương Chính giật mình thoát ra khỏi con quỷ dục vọng, lại nhìn hiện trạng của thiếu niên trong ngực mình, hắn càng hoảng hốt hơn. Hốc mắt của cậu đỏ ửng, khóe mắt còn vương chút ánh lệ, đôi môi sưng tấy, cổ và phần ngực đầy rẫy dấu răng và dấu hôn, đặc biệt là một bên đầu ti còn đang rướm máu, vừa rồi hắn mút hăng say quá suýt cắn đứt hạt đậu của cậu luôn rồi. Lê Dương Chính hít một hơi thật sâu, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại, mặc dù vật dưới háng vẫn đang hiên ngang sừng sững, nhưng không đến nỗi mất kiểm soát như vừa rồi. “Đau nhiều không?” Trương Ai Thống lắc đầu, cậu thẹn thùng nhìn vật tượng trưng cho đàn ông của cậu chủ đang gác trên đùi mình, gò má nóng đến mức muốn bốc cháy luôn. Phần da thịt mà cái thứ to gấp đôi của cậu đang đặt lên trở nên vô cùng nóng rát, nhưng cậu lại không dám nhích đùi ra, cũng không biết vì sợ hay vì tiếc nuối nữa. Lê Dương Chính nhìn thấy vật nhỏ của Trương Ai Thống cũng dựng đứng bèn giơ tay nắm lấy. “A…” Trương Ai Thống giật mình dùng hai bàn tay bụm chặt con chim nhỏ, mở to đôi mắt hoang mang nhìn Lê Dương Chính. Hắn thở dài rồi kéo người vào lòng, vừa gỡ bàn tay của cậu ra vừa nói: “Để ta giúp em làm mềm nó xuống, nếu không sẽ khó chịu lắm.” Nói xong hắn nắm lấy con chim nhỏ rồi nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, ban đầu rất chậm rãi, sau đó nhanh dần, nhanh dần… “A… nhanh quá! Hức… cậu ơi… Dừng lại đi mà…” Trương Ai Thống chưa từng trải qua chuyện này, cậu chỉ cảm thấy cơ thể của mình rất lạ, một sự bất an xen lẫn sung sướng len lỏi vào tâm trí khiến cậu có cảm giác như đang bay trên mây. “Ha… cậu ơi… hức… cậu ơi…” Trương Ai Thống ưỡn người về phía trước, toàn thân căng cứng, cảm xúc như đang vỡ òa, cậu cảm thấy vật giữa háng nở to ra hết cỡ, cuối cùng “phụt” một tiếng, một vệt sữa đặc vương vãi trên mặt đất, mà cậu cũng xụi lơ ngã vào ngực Lê Dương Chính. Dư chấn qua đi, một lúc sau Trương Ai Thống trở về trạng thái bình thường, đồng thời cũng cảm nhận được vật nam tính của Lê Dương Chính vẫn đang cộm sau lưng mình. “Cậu ơi… hay là để con giúp cậu ph… phóng…” Trương Ai Thống căng thẳng đến mức nói lắp. Lê Dương Chính mỉm cười vuốt ve gò má của cậu, nói: “Không cần, em ngủ đi.” Trương Ai Thống lắc đầu, dùng giọng điệu kiên quyết nói: “Vừa rồi cậu nói không mềm xuống sẽ khó chịu lắm mà, con cũng muốn giúp cậu thoải mái…” Cậu mở to mắt nhìn hắn, bên trong phủ kín sự chờ mong, bất đắc dĩ hắn chỉ đành thở dài: “Được rồi, cứ làm theo như vừa rồi ta làm cho em là được.” Nói xong hắn ngã người ra sau, vật giữa háng sừng sộ ra oai trước mặt thiếu niên. T… to thật… Trương Ai Thống nuốt nước bọt, sau đó chậm rãi giơ hai bàn tay ra, thứ này to như vậy, một bàn tay không thể bao phủ hết được. Cậu nhớ lại cách làm khi nãy của cậu chủ, sau đó lấy hết can đảm túm mạnh lấy của quý của hắn. Phụt! Lê Dương Chính: … “Nhanh như vậy sao?” Trương Ai Thống trợn to mắt nhìn chất lỏng trắng đục trên bàn tay của mình, buộc miệng hỏi. Lê Dương Chính cũng trợn mắt nhìn tinh binh của mình trên bàn tay của Trương Ai Thống. “Thật tốt quá, của cậu chủ mềm nhanh như vậy chắc là thoải mái lắm, con còn tưởng cậu sẽ lâu hơn con chứ.” Trương Ai Thống nhoẻn miệng cười tươi. Lê Dương Chính: … Hắn nằm vật ra đất lấy tay che mắt mình lại, bây giờ nên có khối đậu hủ, hắn sẽ đập đầu vào đó tự tử, vừa rồi nhóc con bóp quá mạnh, hắn không kịp phản ứng đã xuất ra luôn. Thật là mất mặt! Trương Ai Thống thấy Lê Dương Chính không nói gì bèn hỏi: “Cậu vẫn chưa hết khó chịu sao? Của cậu mềm xuống rồi mà.” Lê Dương Chính bật dậy đi tới lấy quần áo treo trên giá gỗ mặc vào cho Trương Ai Thống, nói: “Ta không sao, em mặc đồ vào cho ấm rồi ngủ đi, sáng mai nếu trời không đổ mưa nữa, chúng ta ra ngoài tìm đường về.” Hắn phải tìm cách để nhóc con đi ngủ, nếu không hắn thật sự sẽ đào cái lỗ chui xuống mất, mặc dù cậu không hiểu chuyện giường chiếu, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Trương Ai Thống nghe lời nằm trong lòng cậu chủ ngủ say, tuy nhiên Lê Dương Chính lại không dám ngủ, hắn sợ thú dữ sẽ phục kích bất ngờ. Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, mặt trời dần ló dạng, lúc Trương Ai Thống mở mắt ra đã thấy mình được Lê Dương Chính cõng trên lưng. Thấy cậu tỉnh, hắn nói: “Cố chịu đựng thêm một lát nữa, ta sắp tìm được đường ra rồi.” Hôm qua lúc đuổi theo đám cướp, hắn đã làm dấu dọc đường, bây giờ chỉ cần men theo các dấu vết là sẽ có thể ra khỏi khu rừng này thôi. “Cậu ba ơi…” Một giọng nam vang lên. Trương Ai Thống vội nói: “Là giọng của anh Quy đó cậu.” Lê Dương Chính gật đầu, không bao lâu sau thằng Quy cũng tìm được hai người họ. Thằng Quy vừa khóc vừa dẫn hai người ra khỏi khu rừng, bên ngoài đã có xe ngựa đậu sẵn, cả ba tức tốc trở về phủ thái sư. Lý thị lo lắng đi tới đi lui trong viện, Mộc Sinh và một thiếu niên trạc tuổi nó đứng hầu bên cạnh. “Cậu ba về rồi bà ơi.” Một tên gia đinh hô lên. Lý thị tức tốc chạy ra đón, nhìn thấy Lê Dương Chính, bà bật khóc: “Hu hu làm mẹ lo muốn chết, sao con gan vậy hả? Dám chạy vào rừng một mình.” Lê Dương Chính mỉm cười trấn an bà, sau đó quay trở vào trong kiệu bế Trương Ai Thống ra. Lý thị vừa nhìn thấy Trương Ai Thống thì đã lập tức chú ý đến dấu răng và dấu hôn trên cổ cậu, mặt của bà nhanh chóng đanh lại. Lúc này Lê Dương Chính bỗng nhiên nói: “Mẹ giúp con chọn một ngày tốt gần đây nhất để làm cái lễ, con muốn em Thống trở thành phu thị của con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]