Trong lúc chờ Trương Ai Thống tới, Lê Dương Chính ngồi dậy chỉnh trang quần áo đầu tóc, nằm suốt một ngày hắn cảm thấy trong người thật khó chịu. 
Một khắc hai khắc, một canh giờ trôi qua không thấy ai đâu, Lê Dương Chính nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, đang định ra khỏi phòng tự mình đi xem tình hình thì thằng Quy chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng. 
“Cậu ba ơi không xong rồi!” 
Lê Dương Chính gấp gáp bước tới, hỏi: “Chuyện gì?” 
“Cậu… cậu Thống mất tích rồi!” 
Lê Dương Chính trợn to mắt, giữ chặt lấy thằng Quy, quát to: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó mất tích!” 
“Bẩm cậu, vừa rồi con tới viện của bà tìm cậu Thống, có người nói thấy cậu ấy cầm theo một túi vải chạy ra khỏi phủ, con tưởng cậu ấy đi một chút rồi về, nhưng đợi mãi không thấy người đâu, sau đó…” 
Thằng Quy ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không, Lê Dương Chính tức giận, quát: “Mau nói!” 
“Dạ… sau đó quản gia chạy tới viện của bà nói… nói tiền vàng trong kho đã bị mất trộm, bây giờ bà lớn đang tập hợp người hầu trong nhà lại, mọi người đều đổ cho cậu Thống ăn cắp tiền bỏ trốn rồi ạ.” 
“Bậy bạ, nó tuyệt đối không làm chuyện đó!” Lê Dương Chính hét lớn. 
Sau đó hắn bước nhanh ra khỏi phòng đi thẳng đến viện của Lý thị, nhìn thấy hắn, bà vội hỏi: “Sao con lại đến đây? Con còn đang bệnh trong người mà.” 
Lê Dương Chính nhìn thẳng vào mắt của Lý thị, nói: “Thằng Thống sẽ không lấy cắp tiền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364654/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.