Đám người làm nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai lập tức cúi đầu hô to: “Bà lớn.” Lý thị đi tới liếc nhìn hai tên gia đinh một cái khiến họ sợ hãi cúi gằm mặt xuống, sau đó lại nhìn sang Trương Ai Thống, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều. “Có chuyện gì vậy?” Lý thị hỏi Trương Ai Thống. “Dạ…” “Bẩm bà, tụi con chỉ nhân lúc rảnh tay trò chuyện vài câu thôi mà cậu Thống xông tới mắng chửi tụi con, còn vu khống tụi con nói xấu cậu ba rồi muốn đuổi tụi con đi nữa, xin bà minh xét.” Một trong hai người đối diện cướp lời nói trước. Người còn lại cũng nhanh nhảu lên tiếng: “Đúng vậy thưa bà, người trong tiệm đều có thể làm chứng, không ai nghe tụi con nói xấu cậu ba, vậy mà chỉ có cậu Thống nghe được, con nghĩ cậu ấy muốn lập uy với người làm, nhưng như thế thì oan cho tụi con quá, tụi con còn phải nuôi vợ nuôi con nữa, xin bà lớn hãy làm chủ cho tụi con ạ.” Ông ta vừa nói vừa sục sùi lau nước mắt rồi nhìn quanh, ông ta nghĩ rằng mình nói như vậy sẽ khiến những người làm khác cảm thấy bất bình mà ủng hộ ông ta, bà lớn cũng sẽ xử tội Trương Ai Thống. Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, không một ai lên tiếng chỉ trích Trương Ai Thống, ngay cả nhìn ngang ngó dọc cũng không dám, mà sắc mặt của bà lớn lại càng lúc càng khó coi. “Bà ơi, con không có vu khống cho họ.” Trương Ai Thống vội vàng giải thích. Lý thị liếc nhìn chú Đực, nhận được lệnh, chú lên tiếng: “Vừa rồi mặc dù tôi đứng phía sau cậu Thống, nhưng vẫn nghe rõ các người bàn tán nói xấu cậu ba, chẳng lẽ tôi cũng vu khống cho các người sao?” Một trong số hai người gân cổ lên cãi lại: “Ông cũng cùng một giuộc với nó thôi.” Hai người này nghĩ chỉ cần mình chết cũng không chịu thừa nhận thì sẽ không ai làm gì được họ, dù gì thì họ cũng là người làm lâu năm, còn không đấu lại kẻ mới bước chân vào tiệm hai ba ngày sao? Bà lớn nhất định sẽ tin tưởng họ. Lý thị hừ một tiếng, hỏi: “Vậy thì ai đứng ra nói các ngươi mới chịu phục hả?” Hai người vội quỳ xuống, kêu oan: “Oan quá bà lớn ơi, tụi con không có làm sao nhận được?” “Hừ, nếu không muốn chịu tội thì ban đầu đừng làm, tụi bây là kẻ ăn người ở của phủ thái sư vậy mà chẳng những không tôn kính chủ cả lại còn lén lút nói xấu sau lưng, hôm nay ta không xử các ngươi thì làm sao giữ được tôn ti trong phủ? Người đâu, lôi hai thằng này ra ngoài vả miệng năm mươi cái, phạt đến khu bốc vác làm việc.” Lý thị không giải thích gì nhiều đã trực tiếp ra lệnh trừng phạt, gia đinh đi theo bà lập tức kéo hai kẻ kia ra ngoài. Sau đó bà quay lại nhìn đám người làm trong tiệm, nói: “Tụi bây đã thấy tấm gương không tôn trọng chủ cả chưa? Đáng lẽ tụi nó chỉ bị vả miệng thôi, nhưng vì tụi nó cố cãi chày cãi cối với người của ta nên mới bị tống đi làm việc nặng nhọc đấy.” Đám người làm cúi đầu không dám lên tiếng, những người vừa rồi định ra mặt cho hai người kia cũng câm như hến, bà lớn căn bản không cần nghe mấy lời biện hộ của họ, bà chỉ tin chú Đực và Trương Ai Thống, họ nên nhận ra từ đầu mới phải. Chú Đực làm việc ở tiệm vải đã nhiều năm nhưng tính tình chất phác hàm hậu, họ không sợ hãi gì nhiều, còn Trương Ai Thống thì khỏi nói, vừa nhìn đã biết là đối tượng dễ ức hiếp, ai mà ngờ cả hai đều là tai mắt do bà lớn cắm vào tiệm kia chứ. Đột nhiên họ nghĩ đến chuyện chưởng quản Phu bị đuổi đi chăm sóc vườn hoa, tất cả đều nhìn về phía chú Đực và Trương Ai Thống với ánh mắt kinh hãi sợ sệt. Lúc này Lý thị tiếp tục nói: “Chuyện này đến đây coi như kết thúc, tụi bây liệu mà giữ mồm giữ miệng, còn nữa, sau này thằng Đực sẽ trở thành chưởng quản mới của tiệm vải, thằng Thống sẽ đại diện ta thường xuyên đến đây kiểm kê vải vóc, ta đã nói rõ như thế, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị trừng phạt thật nặng.” “Dạ.” Đám người làm đều cúi đầu đồng thanh hô to. Giờ phút này họ đã hiểu ra mọi chuyện, thủ đoạn của một già một trẻ trước mặt quá cao siêu, họ đấu không lại cũng không dám chống trả, chỉ hy vọng rằng cuộc sống sau này sẽ bình yên đôi chút. Giải quyết xong ồn ào trong tiệm, Trương Ai Thống tháp tùng Lý thị trở về phủ, lúc sắp đi đến viện, bà hỏi: “Ngươi tức giận vì người khác nói xấu thằng Chính cũng đúng, nhưng tại sao không phạt roi mà đòi đuổi chúng đi?” Trương Ai Thống xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, lí nhí đáp: “Con… con chỉ nghĩ việc bị đuổi khỏi phủ thái sư rất đáng sợ, cho nên...” Lý thị nghe vậy lập tức bật cười, bây giờ bà đã hiểu, đứa nhỏ này sợ bị đuổi ra khỏi phủ nên nghĩ ai cũng giống mình, nhưng bà nghĩ điều cậu sợ chính là rời xa con trai bà, còn điều tụi gia nhân kia sợ lại là không có cơm ăn áo mặc tiền công cao để sinh sống. Mặc dù cả hai đều xuất phát từ lý do chính đáng, nhưng trong lòng bà lại càng thiên vị Trương Ai Thống hơn, ai hết lòng vì con bà, khiến hắn vui vẻ, bà sẽ thích kẻ đó… nhưng nếu dám cản trở tương lai của con bà, bà tuyệt đối sẽ không nương tay. Hai người sánh bước cùng nhau, Lý thị hiền từ cười nói với Trương Ai Thống, khung cảnh cực kỳ hòa thuận, từ đằng xa, một chàng trai có gương mặt non nớt vô hại nhìn chằm chằm về phía của họ, ánh mắt lóe lên sự tính toán. “Sinh, sao mày không lo quét sân đi, đừng đờ người ra đó làm gì?” Một giọng nam vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộc Sinh. Mộc Sinh là kẻ hầu mới vừa được phủ thái sư mua về, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của gã, gã mỉm cười hỏi: “Anh Ba, vừa rồi em thấy bà lớn đi chung với một chàng trai, người đó là bà con của bà lớn hả anh?” “Chậc, bà con gì chứ, là nam sủng của cậu ba đó, lúc trước rất được cậu ba cưng chiều, mày mới vô làm nên không biết thôi, cậu ba thiếu điều muốn rước nó về làm vợ, may mà có bà lớn ngăn lại đấy.” Thằng Ba đáp. Mộc Sinh đảo mắt nhìn quanh một vòng, hỏi: “Vậy sao người đó không đi hầu cậu ba mà đến viện của bà lớn vậy?” Thằng Ba chề môi nói: “Nghe nói mấy hôm trước nó dám lớn tiếng cãi lại cậu ba rồi bị cậu ấy đuổi đi, may có bà lớn rước về, nhưng mày đừng thấy vậy mà khinh nó, tao coi bộ thủ đoạn của nó không vừa đâu, mới mấy ngày thôi đã thu phục được bà lớn, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, cậu ba sẽ lại thương yêu nó thôi.” Mộc Sinh gật đầu, trong lòng xoay chuyển vô vàn tính toán rồi làm bộ lơ đãng nói: “Em thấy anh ta cũng rất tuấn tú, thảo nào cậu ba thích.” Thằng Ba liếc nhìn Mộc Sinh vài lần, thấp giọng cảnh cáo: “Lo mà làm việc của mày đi, phủ thái sư nghiêm khắc lắm, mày đừng có hoang tưởng rồi làm bậy đấy.” Nói xong thằng Ba bỏ đi, Mộc Sinh nhìn theo rồi lầm bầm: “Cứ chờ đó đi, không phải chỉ giả bộ ngây thơ thôi sao, anh ta làm được tôi cũng sẽ làm được, huống hồ tôi còn nhỏ hơn anh ta hai tuổi, đàn ông nào mà chẳng thích đồ càng tươi ngon chứ.” Nghĩ tới đây, Mộc Sinh quăng chổi không thèm quét rác nữa mà tìm chỗ đánh một giấc, mơ mộng mình sẽ một bước lên mây trở thành người của cậu chủ. Lúc này thằng Quy đang kể chuyện vừa xảy ra cho Lê Dương Chính nghe, càng nghe hắn càng cảm thấy thú vị. “Nhóc con kia học cá cược, lại còn biết quát người nữa à?” Trong giọng điệu của hắn không giấu nổi sự vui vẻ. Hai lần nhóc con xù lông đều vì hắn, có thể không vui sao? Hắn thật sự hy vọng mọi sự thay đổi của nhóc con đều từ hắn mà ra, thậm chí muốn suy nghĩ ánh mắt của cậu chỉ thuộc về một mình hắn, sự chiếm hữu đáng sợ này dần dần nhen nhóm, đến cả chính hắn cũng không nhận ra. — Lời của Gừng: Chương sau chuẩn bị đi thi rồi, quá trình làm quan của thằng con tui sắp bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]