Thái sư đột nhiên vung tay áo lên vỗ vào đầu Lê Dương Chính một cái, may mà thường ngày hắn có luyện tập sức lực một chút, nếu không đã bị cha mình đánh chúi đầu xuống đất rồi. 
Hắn chưa kịp định thần thì lại bị ông mắng: “Cái thằng con trời đánh này, ăn cái gì mà báo quá vậy con? Sách này chứa đựng nhiều tinh hoa kiến thức như vậy mà mày mang đi bán chung với tạp ký, mày muốn làm cha tức chết mới vừa lòng đúng không?” 
Lê Dương Chính ngẩn người, không phải chỉ là những bài toán đơn giản kèm theo quy tắc thôi sao? So với tứ thư ngũ kinh thì quyển sách này không khác gì tạp ký cả. 
Thấy con trai vẫn không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, thái sư bất lực thở dài, sau đó ông liếc nhìn hắn với ánh mắt thăm dò: “Con mau nói thật, có phải con còn chuyện giấu ta hay không?” 
Lê Dương Chính lại tiếp tục sửng sốt, ngoại trừ giấu việc hắn đoạt xác con trai của ông ra, hắn chưa kịp làm gì hết kia mà, chẳng lẽ thái sư đã nhận ra điều bất thường rồi sao? 
“Bẩm cha, con không…” 
“Hừ, nhìn cái mặt chột dạ của con kìa, còn muốn giấu ta sao? Con nói cho ta nghe, có phải con đã nghiên cứu rất lâu mới hoàn thành quyển sách này và định dùng nó để tạo tiếng vang thu về danh vọng cho mình hay không?” 
Lê Dương Chính: … 
Nhìn biểu cảm đờ đẫn của hắn, ông nghĩ ông đã đoán đúng rồi, bèn mắng: “Ngu xuẩn, muốn phổ biến sách của con rộng rãi khắp Đại Lịch không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364643/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.