Thái sư Lê Dương Hạo biết thừa tướng Trương Bằng đã về kinh, ông vốn cũng không quá quan tâm bởi vì chuyến đi Tây Châu kia không ảnh hưởng gì đến lợi ích của ông, nhưng thật không ngờ hai người làm đối thủ nhiều năm như vậy mà Trương Bằng lại đột nhiên tới phủ tìm ông.
Thái sư đột nhiên nghĩ đến chuyện con trai mình đưa đứa trẻ kia về, thầm nghĩ chẳng lẽ thừa tướng lại nóng vội đến mức tới cửa đòi con sao?
Mặc kệ thế nào, ông vẫn phải tiếp đón khách tới đã.
“Thừa tướng đến chơi, thật là quý hóa quá.” Thái sư chắp tay sau lưng mỉm cười.
“Lần này đến đột xuất, hy vọng thái sư đừng trách.” Trương Bằng cũng lễ độ nhận lỗi.
Thái sư mời ông ta vào chánh sảnh, kẻ hầu bưng trà rót nước xong, Trương Bằng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Thật ra hôm nay Bằng này tới là muốn nhờ thái sư giúp một chuyện.”
Thái sư nhướng mày, vẻ mặt thong dong, nói: “Hai ta ít khi qua lại, ta e không thể giúp gì được cho thừa tướng rồi.”
Trương Bằng nghe vậy cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ biểu cảm ôn hòa trước sau như một cười đáp: “Xin thái sư nghe Bằng này tỏ rõ sự tình đã.”
Thái sư im lặng không đáp, Trương Bằng nói tiếp: “Đứa con thứ tư của ta chẳng may gặp nạn, nhờ có cậu ba Chính con ngài cứu giúp mới thoát cảnh hiểm nguy, nay Bằng này đến một để cảm tạ, hai là muốn đón con về, mong thái sư chấp thuận.”
Thái sư nhìn thái độ hạ mình cung kính của Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364641/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.