Lê Dương Chính đứng dậy, nói: “Hai người cứ ở lại chơi, tôi về trước đây. Thống! Đi về!”
Trương Ai Thống vẫn ngồi xổm dưới đất cứ như thể không nghe thấy tiếng gọi của Lê Dương Chính, lồng ngực của cậu phập phồng lên xuống, bàn tay bắt đầu lạnh đi, hốc mắt đỏ ửng và cổ họng cứ nghèn nghẹn.
Cha về rồi… Hức… Ông ấy biết chuyện mình bị bán đi chưa? Ông ấy có tìm mình không?
Vô vàn suy nghĩ bủa vây đầu óc của cậu, mọi thứ xung quanh dường như tiêu biến chỉ còn lại một mình cậu vậy.
“Các ngươi mới tới mà sao lại về rồi, ta còn định rủ nam sủng của ngươi đi thả diều nữa đó.” Trần Minh Du bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Nhưng so với cậu ta, Lê Dương Chính càng không vui hơn, đời trước hắn cũng từng hy vọng sau khi Trương Bằng trở về kinh thành sẽ cứu hắn, nhưng vừa biết hắn bị vấy bẩn, ông ta lập tức không nhận hắn làm con thậm chí còn muốn cho người giết hắn để không làm ô nhục nhà họ Trương, mãi về sau hắn mới biết hóa ra ông ta thừa biết hành động của Tô thị, vậy mà vẫn để bà ta bán hắn vào ổ chứa, hạng súc sinh đó xứng đáng để nhóc con này ôm hy vọng sao?
“Thống! Đứng lên đi về!” Lê Dương Chính trợn mắt quát lớn.
Vẻ mặt này của hắn khiến Lý Anh Kiệt và Trần Minh Du sửng sốt, họ không hiểu vì nguyên nhân gì mà hắn lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy.
Thấy Trương Ai Thống vẫn ngồi thừ không nghe mình gọi, Lê Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364639/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.