Thấy Lê Dương Chính bước ra, thằng Quy khom lưng thưa chuyện: “Bẩm cậu, chuyện cậu sai con làm, con đã làm xong rồi ạ.”
Lê Dương Chính gật đầu, sau đó nói: “Về phủ.”
“Dạ.”
Lê Dương Chính chắp tay ra sau lưng đi về phía trước, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về chuyện nội trạch của phủ thường tướng.
Trương Bằng đã khởi hành đến Quế Châu tuần tra, chuyến đi này kéo dài một tháng, một tháng này là khoảnh khắc thay đổi cả cuộc đời Trương Ai Thống.
Vốn dĩ khi Trương Bằng vừa đi, Tô thị đã muốn lập tức đưa Trương Ai Thống tới nhà chứa, nhưng không ngờ ông Đề lại Nhiếc, cánh tay phải của Trương Bằng lại ở lại kinh thành để xử lý một số việc cho ông ta.
Có ông Đề lại Nhiếc giám sát, Tô thị không dám hành động khinh suất, bà ta không thể để Trương Bằng nhìn thấy một mặt ác độc của mình, vì thế trong mấy ngày đầu tiên, bà ta mới không để Trương Ai Thống sống khổ cực như trước kia, chỉ cần đợi Đề lại Nhiếc xuất phát tới Quế Châu, ngày tàn của cậu cũng đến.
Biểu cảm trên mặt Lê Dương Chính trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy thù hận, mặc dù phải diễn trò trước mặt tay sai của Trương Bằng, nhưng Tô thị chắc chắn không nuốt trôi cục tức phải cho Trương Ai Thống ở trong căn phòng dành cho chủ cả và được đối xử ngang bằng các con của bà ta, vì thế hắn đoán bà ta sẽ bỏ thứ gì đó vào trong cơm nước hằng ngày của cậu.
Lê Dương Chính nhớ về khoảng thời gian sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364614/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.