Trương Bằng trở về nhà, ba mẹ con Tô thị ra cổng nghênh đón, ông ta gật đầu rồi nhìn quanh một vòng, sau đó hỏi: “A Nễ đâu? Sao nó không ra đây đón tôi?”
Tô thị cúi đầu, dịu dàng thưa: “Bẩm mình, A Nễ bị bệnh truyền nhiễm, đang trong phòng tịnh dưỡng, em sợ nó lây bệnh cho mình và các con nên không kêu nó ra ngoài.”
Trên thực tế, Trương Ai Thống có muốn ra ngoài cũng không được, sau trận đòn nhừ tử, Tô thị đã sai người nhốt cậu vào nhà củi bỏ đói suốt cả một ngày, vết thương chồng chất cộng thêm cơn đói hành hạ, ngay cả cử động còn không nổi huống chi ra cổng nghênh đón Trương Bằng về nhà.
Trương Bằng nghe vậy khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Mới hôm qua còn ngồi ăn cơm chung vậy mà hôm nay lại mắc bệnh truyền nhiễm rồi sao? Đã khám cho sấp nhỏ và người làm trong nhà chưa?”
Thấy Trương Bằng không truy cứu nguyên nhân tại sao Trương Ai Thống lại mắc bệnh truyền nhiễm, Tô thị thở phào nhẹ nhõm, bà ta mỉm cười đáp: “Mình yên tâm, em đã cho thầy lang khám hết gia nhân trong nhà rồi, hơn nữa còn cẩn thận bốc thuốc uống trước phòng bệnh.”
Trương Bằng gật gù tỏ vẻ tán thưởng sự chu đáo của Tô thị, ngay lúc mấy mẹ con tưởng chuyện này tới đây là chấm dứt thì Trương Bằng bỗng nói: “Chiều nay tôi phải lên đường đến Quế Châu tuần tra, cả tháng sau mới về, tôi nên đến thăm A Nễ một lần để không thôi thằng bé lại tủi thân.”
Nói đoạn Trương Bằng bước về phía phòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364612/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.