Nhóm thương buôn không biết tại sao quân sư của Lê Dương Chính lại nói tới nước tương và khoai tây nhưng điều này đã lập tức làm dấy lên lòng tò mò trong họ.
Mặc dù khoai tây là lương thực phụ thuộc về hàng hóa bình thường, nhưng bởi vì giá thành cực rẻ và có thể thay thế lúa gạo, hương vị cũng ngọt ngào dễ ăn cho nên rất được ưa chuộng, chỉ cần sang tay bán lại rồi nâng giá lên một hai đồng thôi họ cũng hốt được bộn tiền.
Còn về phần nước tương, giá cả của nó vô cùng đắt đỏ, một hũ nhỏ thôi đã có giá năm hai mươi mân tiền, dân chúng bình thường không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một hũ nước chấm, tuy nhiên bởi vì hương vị của nó khiến người ăn nhớ mãi không quên, ăn rồi lại muốn ăn nữa cho nên mặc dù các món ăn có mặt nó toàn lấy giá trên trời nhưng vẫn có rất nhiều người bỏ tiền ra ăn.
Dần dà nước tương trở thành xa xỉ phẩm mà giới nhà giàu dùng để so bì giai cấp, ai chưa từng ăn nước tương thì chính là người nghèo, không đủ đẳng cấp để nói chuyện với người từng ăn rồi.
Trong các thương buôn ở đây chỉ có vài người được ăn thử nước tương, cho dù chấp nhận bỏ giá cao để mua thì cũng không có hàng để bán, vì thế khi Phương Nhạc nhắc đến nó, mọi người mới kinh ngạc như thế.
“Sao tự nhiên ngươi lại nhắc đến hai thứ đó?” Một thương nhân hỏi Phương Nhạc.
Lúc này hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/1873665/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.