Ngày Lê Dương Chính rời đi, Trương Ai Thống đã cố gắng không khóc trước mặt hắn, nhưng sau khi xe ngựa khuất dạng, nước mắt lập tức trào ra như thủy triều, có làm cách nào cũng không ngăn lại được. 
Con Thu nhẹ giọng an ủi: “Mợ đừng buồn, cậu ba mà biết mợ khóc nhiều như vậy sẽ không an tâm đâu.” 
Trương Ai Thống vừa khóc thút thít vừa gật đầu, sau đó trở vào viện, lúc đi tới cửa viện thì đụng phải Mộc Lâm đang đứng lấp la lấp ló bên cạnh cửa. 
Con Hà lập tức xông tới chắn trước mặt Trương Ai Thống, hùng hổ chỉ vào Mộc Lâm, quát: “Mày đứng đây làm gì? Cậu ba nói không cho phép mày lảng vảng trước mặt mợ ba rồi, mày mau biến đi.” 
Trương Ai Thống vội can ngăn: “Thôi đừng la nó, chắc nó vô tình đứng ở đây thôi.” 
Sau đó cậu quay sang nhìn Mộc Lâm, nói: “Ngươi đi làm việc đi, đừng đứng ở đây nữa.” 
Mộc Lâm cắn môi nhìn cậu một cái rồi chạy ù đi, nhìn theo bóng lưng của nó, cậu không hiểu tại sao Lê Dương Chính lại không cho nó tiếp cận mình, chẳng lẽ vì nó và Mộc Sinh là người quen của nhau sao? Thế thì oan cho thằng nhỏ quá, Mộc Sinh làm sai thì liên quan gì tới nó đâu. 
Tuy nghĩ vậy nhưng Trương Ai Thống cũng không có ý định làm trái lời Lê Dương Chính, mọi chuyện hắn làm đều vì muốn tốt cho cậu mà thôi. 
Trương Ai Thống vừa trở về viện không được bao lâu thì một người hầu thân cận của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/1873656/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.