Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 70 Chương 50 Chương 71 Chương 51 Chương 72 Chương 52 Chương 73 Chương 53 Chương 74 Chương 54 Chương 75 Chương 55 Chương 76 Chương 56 Chương 77 Chương 57 Chương 78 Chương 58 Chương 79 Chương 59 Chương 80 Chương 60 Chương 81 Chương 61 Chương 82 Chương 62 Chương 83 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
Lão Khang và Nguyên tách ra mỗi người 1 đường, chia ra 2 hướng khác nhau mà chạy. Lục Đạo cũng chia quân làm 2. Cục diện truy đuổi kéo dài. 2 người chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ đợi kì tích không biết khi nào mới tới. Ngoài chạy ra thì cũng chỉ biết chạy. Nguyên thì không sao, hắn chết cũng không sợ. Nhưng lão Khang lại khác. Lão nhất định phải sống. Lão mà chết thì gia đình Thiên Lam cũng sẽ rơi vào cảnh đoạ đày. Dù không ưa gì 3 mẹ con họ, nhưng dù sao cũng là máu mủ gia tộc, là con của Thiên Lam, là lệnh của gia chủ. Nên lão bằng mọi giá phải bảo vệ họ. Quả thực khi nãy lão có ý định giao người thật. Nhưng chính vì cái suy nghĩ giao người đó mà lão nghĩ tới kế hoạch đóng kịch. Lão nghĩ tới phản ứng của Nguyên, và sau đó thì đúng như lão đoán. Lục Đạo mạnh thật, nhưng chúng quá kiêu ngạo. Chúng có thể dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, nhưng kinh nghiệm đóng kịch, nắm bắt nhân tâm thì không thể so với lão được. Lúc này lão đang di chuyển rất nhanh, có thể sánh với 130% lúc chưa gặp Lục Đạo, vậy mới thấy áp lực sinh tử luôn là cách nhanh nhất để vượt qua giới hạn thường thức mà lí trí đặt ra. Và từ nãy tới giờ cũng 15’ trôi qua rồi, nhưng khoảng cách giữa lão và nhóm Địa Ngục vẫn chưa rút ngắn được bao nhiêu. Chúng lại không dám manh động tấn công lão, vì sợ lỡ tay đả thương, thậm chí giết chết gia đình Long. Khi đó thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển, chuyến đi này trở nên vô ích. Nắm được cố kị đó của chúng nên lão Khang dồn hết linh lực vào để di chuyển. Cảm thấy cứ đuổi mãi như vậy không thể đạt được mục đích, Địa Ngục sốt ruột, vung bàn tay thô to, cơ bắp, hất về phía trước rồi nắm lại: - Ngục Tù Vô Hình, bắt! Theo tiếng hô của hắn, 1 khối lập phương vô hình xuất hiện xung quanh lão Khang. Lão Khang mặc dù dùng toàn bộ linh lực để tiêu hao cho di chuyển tốc độ cao, nhưng linh giác vẫn để ý nhóm Địa Ngục phía sau. Khi nghe thấy 4 chữ Ngục Tù Vô Hình, lão đã đoán trước có lẽ đây là 1 chiêu thức giam cầm đối thủ, nên ngay khi chữ “bắt” thành lời, lão vội vọt ngang sang trái 1 góc 90 độ. Ngục Tù của Địa Ngục mới chỉ xuất hiện dạng linh khí, chưa thành thực chất để giam giữ lão, và đây là thi triển khi đang di chuyển tốc độ cao, không phải đấu solo mặt đối mặt nên lão dễ dàng né tránh hơn. Tuy vậy, do phải bẻ lái đột ngột mà khoảng cách 2 bên bị kéo sát lại khá nhiều. Áp lực của lão lại lớn hơn 1 khoảng. Địa Ngục sau khi giam cầm lão thất bại cũng không tiếp tục ra chiêu, mà người ra chiêu là Asura. Gã đồng tử kết ấn liên hồi với tốc độ mắt thường khó thấy, 2 bàn tay thoăn thoắt để lại những tàn ảnh. Kết thúc ấn, gã đưa ngón cái tay phải lên miệng, cắn 1 cái cho chảy máu rồi vung giọt máu đó ra ngoài. Giọt máu sau khi vung ra thì càng bay tốc độ càng nhanh. Càng bay xa càng lớn. Chỉ sau 10 giây, từ 1 giọt máu nhỏ, nó đã trở thành 1 quả cầu máu lớn, thừa sức chưa cả Địa Ngục bên trong đó. Chỉ 1 lát sau, nó tới phía sau lão Khang. Lão cũng cảm nhận được sự tồn tại của huyết cầu, vung tay đánh ra 1 chưởng về phía sau, ý định làm chậm tốc độ tiến tới của huyết cầu thì lão mới kinh ngạc. Bởi chưởng lực lão đánh ra đã bị huyết cầu hấp thu. Nó càng to hơn, càng nhanh hơn sau chưởng lực của lão. - Không! Lão hét lên 1 tiếng, rồi bị huyết cầu bao phủ. Bị giam cầm bên trong, lão cố gắng vung chưởng hòng phá tan lồng giam nhưng lão càng đánh chỉ càng khiến lồng giam trở nên mạnh hơn. Lão tuyệt vọng, lão không ngờ Lục Đạo lại có thuật pháp giam cầm bá đạo như vậy. Lão bị giam cầm, tầm nhìn của lão chỉ là màu đỏ của máu. Không trong suốt nên lão không thể quan sát được bên ngoài, nhưng lão có thể nghe thấy tiếng đánh nhau. “Vì sao đánh nhau? Bọn chúng nổi điên giành công lao mà nội đấu sao? Hay có người tới cứu viện?” lão cố gắng lắng nghe, nguyên thần đã bị lồng giam bằng máu ngăn trở, nên không thể dùng, chỉ có thể sử dụng thính giác. Lão nghe thấy có tiếng vũ khí va chạm, có tiếng keng keng nhanh, dứt khoát như tiếng đao kiếm giao phong. Có tiếng keng keng trầm đục vang vọng như tiếng vũ khí nặng va chạm. Có tiếng quyền kình vù vù, bịch bịch. Thông qua đó, lão đoán là có 3 cặp đấu. Hẳn là 3 trong Lục Đạo đang đấu với người khác. “Có lẽ thực sự là cứu binh”. Lão cố gắng nghĩ cách phá lồng giam máu này, nhưng có vẻ như ngoài đánh bại kẻ thi pháp ra thì không có cách nào khác. Lồng giam này có khả năng hấp thu linh lực, trừ khi 1 đòn đủ mạnh, vượt qua giới hạn hấp thu của nó. Nếu không sẽ ngày càng mạnh, ngày càng khó phá. Lão loay hoay tìm giải pháp. ... Trong lúc đó thì bên trong chiếc hộp gỗ, lúc này Long đang ngồi nghe mẹ hắn và Quyên nói chuyện. Quả thực người xưa nói cấm có sai. 2 người đàn ông và 1 con vịt, kết quả là ra nồi lẩu. Còn 2 người đàn bà mà cho thêm con vịt, thì thành cái chợ. 2 bà cháu nói chuyện đủ thứ chuyện, khiến Long ngồi cạnh chỉ biết lắc đầu. Cũng may thằng Dũng đã tỉnh, có nó để hắn nói chuyện chứ không thì hắn chán chết. Đang ngồi ba hoa về chiến tích tán gái vô thực của mình, thì Long cảm thấy máu huyết cơ thể sôi sục. Đúng hơn là Huyết Sát sôi sục. Nó truyền tới cho hắn cảm giác thèm khát. Nó cảm nhận được có thứ cực kì ngon lành gần đó. Mà Long lại chẳng cảm thấy gì. Hộp gõ ngăn cách thần thức, mọi thứ hắn thấy là những đồ dùng có sẵn, giống như cho búp bê vậy, và hắn đang trong thế giới của búp bê. Càng ngày, cảm giác sôi sục kia càng lớn, khiến máu huyết trong cơ thể hắn nóng lên, cơ thể hắn dần chuyển sang màu đỏ. Quyên liếc sang nhìn thấy dị trạng này của Long thì giật mình, lo sợ chuyện gì xảy ra nên quay sang nói với mẹ hắn: - Bà trẻ, bà nhìn chú bị sao kìa? Mẹ Long nghe Quyên nói thì quay ra, thấy cơ thể Long đỏ như hòn than, còn có từng đợt khí trắng toát ra thì hốt hoảng, đứng nhanh dậy định chạy tới thì Quyên nắm tay bà giữ lại, cô nói: - Bà để cháu xem cho. Rồi cô đi tới gần Long. Thằng Dũng thì đang chạy lăng xăng nghịch các thứ quanh đó, không để ý. Thấy mẹ với chị gái xinh đẹp kia đi lại chỗ anh nó thì cũng chạy lại nhìn. Thấy hiện trạng của Long thì nó cũng khá lo lắng, hỏi mẹ: - Mẹ, anh bị làm sao vậy ạ? Mẹ hắn cũng không biết trả lời con như nào, đành lắc đầu. Long thấy Quyên tiến lại, hắn sắp không chịu đựng được nữa, hét lên với cô: - Có cách nào ra ngoài không? Nhanh lên tôi sắp không chịu được rồi! Quyên bỗng dưng bị quát, có chút bất mãn: - Chú đang ra lệnh cho cháu à? Long sắp không áp chế nổi cảm giác thèm khát máu huyết đang dâng trào trong cơ thể, lại được Quyên đổ dầu vào lửa, mới gằn giọng: - Thả tao ra, không thì mày sẽ là người giải toả cơn khát của tao. Cùng với đó là Sát Khí của hắn toàn diện bộc phát, nhằm thẳng vào Quyên. Cô làm sao có thể chống lại được thứ Sát Khí tinh thuần đó chứ? Nên cảm giác ngột thở, kinh sợ lan tràn khắp cơ thể cô. Cô có ảo giác, trước mắt không phải là Long, cậu bé kém cô mấy tuổi hư hỏng nữa mà là 1 con ác quỷ khát máu, đang dùng đôi mắt đỏ lòm đầy tà ác nhìn cô, khoá chặt lấy cô. Cô không thể cử động dù chỉ 1 ngón tay. Cũng may, có mẹ Long ở bên cạnh, bà thấy Long có biểu hiện lạ, lại thấy Quyên đứng yên như trời trồng thì đưa tay đặt lên vai cô. Cái vỗ vai của bà đã thức tỉnh cô bé từ trong ảo giác đáng sợ đó. Khi lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, cô thở dốc lấy bình tĩnh, rồi không dám nhìn vào Long nữa. Cô quay mặt sang 1 bên trả lời: - Để cháu liên hệ với ông. “Người đâu mà đáng sợ, mới mấy tuổi ranh? Đúng là không phải người mà” cô bé nghĩ thầm. Cùng lúc đó thì tay cô lấy ra 1 lá bùa. Cô kẹp giữa 2 ngón tay, đặt lên trán. Qua vài giây, cô cất lá bùa đi, nói với hắn, vẫn không dám nhìn thẳng: - Cháu vừa bảo với ông, ông nói hiện bên ngoài đang đánh nhau. Ông bị giam cầm trong 1 lồng giam bằng máu. Không thể đưa chú ra vì quá nguy hiểm. Long nghe 4 chữ “lồng gian bằng máu” thì kích động: - Lồng giam máu? Bảo lão thả tao ra nhanh lên. Quyên quả thực bị Long doạ cho sợ chết khiếp, nên không dám trái lời. Cô lại thông báo cho lão Khang. ... Long được thả ra, xung quanh vẫn là lồng giam bằng máu. như vậy là Asura vẫn chưa bị đánh bại. Long không nói gì với lão Khang, mà đặt 2 tay lên lồng giam. Ý thức vận chuyển Huyết Sát, bắt đầu hấp thu lồng giam máu. Từ cơ thể hắn, từng dòng khí đỏ dọc theo 2 cánh tay mà lan tới lồng giam, bắt đầu hấp thu. Lão Khang ở bên cạnh nhìn thấy Long làm vậy, thì thấy lạ. Lão 1 tu sĩ Kim Đan hậu kì còn không làm gì được lồng giam này, thì 1 tu sĩ Luyện Khí tầng 5 liệu có thể làm nên trò trống gì? Lão thắc mắc. Nhưng 5 phút sau, lão phải chuyển từ thắc mắc về hành động của Long sang thắc mắc về khả năng của hắn. 5 phút, chỉ trong 5 phút, lồng giam máu kiên cố, quỷ dị vây khốn lão đến khốn đốn đã bị Long hấp thu đến không còn 1 giọt. Lão đã phải trợn mắt há mồm khi chứng kiến chuyện đó diễn ra. Trong đầu liên tưởng tới Thiên Lam, “đúng là cha nào con nấy”. Càng khiến lão suýt cắn lưỡi tự tử là tu vi của Long, để tăng chóng mặt trong vòng 5 phút ngắn ngủi, từ Luyện Khí tầng 5 tơi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh, liền 1 lèo mà không hề vấp váp. Lão thực sự có ý định tự sát vì chứng kiến Long tăng lên tu vi. Phải biết từ Luyện Khí tới Trúc Cơ thì cần phải cảm nhận được thiên địa linh khí, cô đọng lai ở Đan Điền chứ không phải dùng để tẩy lễ cơ thể như Luyện Khí kì. Luyện Khí kì là cảm nhận linh khí trời đất, đưa chúng vào cơ thể, khiến cơ thể quen với sự tồn tại của linh khí, từ đó thích ứng cho phù hợp để tu luyện, hấp nạp linh khí nhanh hơn. Qua đó cơ thể khoẻ mạnh hơn, chứ chưa thể cô đọng, và Đan Điền cũng chưa được mở, nên việc cô đọng lại là không thể nào. Linh khí tiến vào, rồi sẽ lại trở ra. Luyện Khí kì cơ bản chỉ là khoẻ mạnh hơn người bình thường, không thể thi triển bất kì thuật pháp gì. Khi đat Luyện Khí tầng 10, cơ thể đã quen thuộc với linh khí, vào thời điểm thích hợp, Đan Điền sẽ mở. Lúc Đan Điền mở, chính là thời cơ đột phá lên Trúc Cơ kỳ. Phải trong lúc Đan Điền mở ra, hấp nạp linh khí vào bên trong và giữ chúng ở đó, tích trữ càng nhiều, thì Đan Điền càng tốt, quá trình tu luyện sau này càng thuận lợi. Công pháp tu luyện sinh ra cũng vì giúp cho cảm nhận linh khí, thu nạp linh khí, điều khiển link khí tốt hơn. Chứ lúc khởi nguyên, đâu có công pháp gì? Người đầu tiên tu đạo, thử hỏi lấy đâu ra công pháp? Do đó, tu luyện, không nhất thiết phải cần tới công pháp. Mà cần chữ “tạo”, là sáng tạo. Tự tạo ra con đường đi của bản thân, tự tạo ra công pháp phù hợp với bản thân, tự tạo ra lịch sử của bản thân, tự tạo ra Truyền thuyết của bản thân. Trong 5 phút đó, Long cảm nhận được có từng dòng sức mạnh theo cánh tay chạy vào cơ thể. Hắn có thể cảm nhận được sự tăng trưởng của máu huyết bản thân, theo đó là lượng linh khí khổng lồ không ngừng tiến vào Đan Điền, được Long Nhị điều khiển, dẫn dắt theo lộ tuyến Thổ Nạp Thuật. Chỉ trong vòng 5 phút, khi hấp thu hết toàn bộ lồng giam, tu vi của hắn đã tăng từ luyện khí tầng 5 đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh, không có bình cảnh. Đan Điền hắn trải qua cải tạo, đã không còn là Đan Điền bình thường nữa, nó đã siêu việt mọi lí lẽ bình thường. Đan Điền hình người, tự chủ tu luyện, không có bình cảnh. Cơ thể theo sự tăng trưởng của máu huyết mà cũng trở nên mạnh hơn. Trận đấu của 3 người Lục Đạo với 3 người áo đen bịt mặt cũng vì lồng giam biến mất mà dừng lại.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 70 Chương 50 Chương 71 Chương 51 Chương 72 Chương 52 Chương 73 Chương 53 Chương 74 Chương 54 Chương 75 Chương 55 Chương 76 Chương 56 Chương 77 Chương 57 Chương 78 Chương 58 Chương 79 Chương 59 Chương 80 Chương 60 Chương 81 Chương 61 Chương 82 Chương 62 Chương 83 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau