Chương trước
Chương sau
Edit: Lệ Hy

“Thải Vi, cậu rất lợi hại nha! Vừa rồi mình còn bị dọa đến lờ mờ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới đúng. Vẫn là cậu bình tĩnh.”

Chu Thư Linh cũng giơ ngón tay cái lên với Hoàng Thải Vi.

“Tốt rồi, chúng ta nhanh thay quần áo đi, phỏng chừng lát nữa sẽ có người đến mang chúng ta đi đồn công an.” Tố Y vừa mặc quần áo vừa nói.

“Được!” Chu Thư Linh cũng nhanh chóng mặc quần áo, “Ôi, các cậu nói xem người đàn ông ở cùng với Lữ Bình là ai nhỉ? Bình thường cũng không thấy cô ấy đi lại đặc biệt gần gũi với vị nam sinh nào, chẳng lẽ là người ngoài trường?”

“Đợi lát nữa qua đó nhìn thì biết, hiện tại còn không biết tình huống đến cùng là gì.” Tố Y vừa thay quần áo vừa trả lời.

“Này, các cậu có chú ý lúc vừa rồi không, cảnh sát kia nói bọn hắn đi vào bắt ngay trong hiện trường, vậy nhất định là, lúc Lữ Bình bị cảnh sát bắt cực kỳ có khả năng đang ở, ừm, đang ở chỗ đó!” Cảm xúc của Chu Thư Linh chậm lại, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng bắt đầu bát quái rồi.

Tố Y chớp mắt, không nói gì. Bởi vì toàn bộ quá trình cô đều nhìn trực tiếp, đương nhiên biết là tình huống gì.

Ngay lúc mấy người sửa sang xong, khi đi đến trước cửa lớn của ký túc xá, người ban giáo vụ cũng vừa vặn đi đến đây.

“Ta là chủ nhiệm khoa giáo vụ, ta họ Lưu. Các em và Lữ Bình thuộc cùng một phòng kí túc xá?” Chủ nhiệm Lưu đi tới hỏi.

“Phải ạ.” Chu Thư Linh rụt cổ trả lời.

“Vậy nhóm các em có biết em ấy có bạn trai không?”

“Chuyện này chưa nghe bạn ấy nói đến, hơn nữa bình thường cũng không thấy bạn ấy qua lại khá gần với  vị nam sinh nào. Chỉ là khoảng thời gian trước cũng có một lần bạn ấy đêm không về ngủ, cho nên chúng ta cũng không dám khẳng định bạn ấy có bạn trai hay không.” Tố Y thành thật ăn ngay nói thật.

Mấy người vừa đến đồn công an, phát hiện chủ nhiệm hệ cũng đã đến. Mà cả người Lữ Bình lại cuộn mình ở trên ghế, không nói được một lời.

“Mấy người các em theo tôi qua đây, nhìn xem các em có biết  người đàn ông này không.” Một vị cảnh sát nhân dân nói với ba người.

Cùng vào phòng cách vách, Tố Y liếc thấy Trần Chí Lâm đang ngồi chồm hổm ở góc tường.

“Trần Chí Lâm, dĩ nhiên là cậu!” Chu Thư Linh kinh ngạc trực tiếp  nói.

Chu Thư Linh thật sự rất bất ngờ, không phải  Trần Chí Lâm và Lữ Bình là đồng hương sao? Hơn nữa gần đây Trần Chí Lâm đang theo đuổi Tố Y. Làm sao có thể làm ra chuyện như vậy với Lữ Bình, còn bị đồn công an lấy tội danh ****** tóm lấy.

Trần Chí Lâm ngẩng đầu thì nhìn thấy Tố Y tay cắm trong túi, vẻ mặt châm chọc nhìn hắn. Trong mắt trực tiếp lộ ra vẻ khinh thường, ghê tởm như thế.

Hoàng Thải Vi lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Chí Lâm, cảm thấy Tố Y bị người như vậy mơ ước, quả thực quá ghê tởm rồi.

Hung tợn trừng mắt nhìn Trần Chí Lâm, quay đầu nói với cảnh sát nhân dân: “Ngài cảnh sát, chúng tôi biết người này. Hắn cũng là sinh viên trong trường chúng tôi, bởi vì hai ngày này hắn đang theo đuổi một bạn học khác trong ban chúng tôi, cho nên hắn và Lữ Bình không thể là quan hệ người yêu.

Hơn nữa, hắn và Lữ Bình cũng đã nói với chúng tôi không chỉ một lần, bọn hắn chỉ là đồng hương, ngoại trừ cái này không có bất kỳ quan hệ khác gì. Hai người bạn cùng phòng của tôi cũng có thể làm chứng.”

“Đúng đúng đúng! Quá ghê tởm, không nghĩ đến ngươi là người như vậy! Ngươi đã như vậy còn muốn theo đuổi chúng ta của…Ưm…”

Lời Chu Thư Linh  nói còn chưa dứt đã bị Hoàng Thải Vi dứt khoát bịt miệng.

“Đừng lấy tên người thân ái của chúng ta nói trước mặt hắn, hắn không xứng! Chúng ta cũng ngại hắn chán ghét!” Hoàng Thải Vi trừng mắt với Trần Chí Lâm nói gằn từng chữ.

Trần Chí Lâm bị ánh mắt châm chọc của Tố Y nhìn đến không ngẩng được đầu, lại nghe thấy lời nói của Hoàng Thải Vi, lại càng cảm thấy cáu thẹn (tức giận + phiền muộn) không thôi.

Đến cùng là người nào chỉnh mình, từ lúc vào đồn công an đến giờ, Trần Chí Lâm vẫn luôn luôn nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà nghĩ muốn nát óc cũng không có đáp án.

Hắn muốn nghi ngờ Trình Tố Y, nhưng  Trình Tố Y chỉ biết hắn đi đặt bàn, cũng không biết hắn sẽ đặt món trước hơn nữa còn thuê phòng. Hơn nữa Trình Tố Y không biết cả chuyện.

Tố Y châm chọc cười, “Đi thôi, chúng ta đi đi, người như vậy cũng thật quá ghê tởm.” Nói xong thì đi ra đến ngoài cửa.

Mà sắc mặt Trần Chí Lâm lại trắng bệch trơ mắt nhìn Tố Y đi ra ngoài. Chuyện đến bây giờ, tất cả tính kế Tố Y cũng được, thật tình cũng được, vẫn là công dã tràng.

Mấy người đi ra ngoài cũng không đi nhìn Lữ Bình, mà trực tiếp đi theo bên cạnh chủ nhiệm khoa chờ khoa trưởng Lưu làm thủ tục.

Bởi vì ba người Tố Y làm chứng, đã chứng minh Trần Chí Lâm và Lữ Bình không phải quan hệ người yêu. Cho nên tuy hai người không liên quan đến giao dịch tiền tài, nhưng bị đồn đại khá hư hỏng, đồn công an xử phạt hai người vẫn tương đối nặng.

Giao tiền phạt xong, trưởng khoa Lưu liền mang mấy người trở về trường học. Bởi vì một chiếc xe không chở được nhiều người như vậy, cho nên chủ nhiệm khoa cũng để ba người Tố Y ngồi xe của hắn.

Ở trên đường, không đợi chủ nhiệm khoa hỏi. Tố Y đã nói thẳng: “Chủ nhiệm, rất xin lỗi, chúng em mới đầu không nghĩ nhiều. Người của đồn cảnh sát muốn chúng em qua giúp đỡ điều tra, hơn nửa đêm chúng em sợ là kẻ lừa đảo, nhưng lại sợ Lữ Bình thực sự đã xảy ra chuyện, chúng em cũng không gánh vác được trách nhiệm này, cho nên đã để cảnh sát thông báo cho trường học.

Lúc ấy, trong điện thoại của em chỉ có số điện thoại của hiệu trưởng, em cũng không nghĩ nhiều, liền gọi qua đó…”

“Không có việc gì, việc này không trách các em, các em làm đúng. Gặp phải chuyện như vậy tìm thầy cô mới đúng, không cần tự trách.” Chủ nhiệm khoa không đợi Tố Y nói xong đã an ủi.

“Về sau gặp phải những chuyện như vậy, nhất định phải giống như hôm nay, tìm thầy cô trước, trăm ngàn lần không nên tự mình chạy đi.”

Đương nhiên chủ nhiệm khoa nghe ra trong lời nói của Trình Tố Y có  ý tứ gì, chẳng qua là sợ mình bị nhóm người trong hệ không bỏ uqa, trực tiếp đưa chuyện kia đến tai trường học, khiến mọi người đều biết.

Nhưng bình tĩnh mà xem xét, ngay lúc ấy  ba cô bé sẽ bối rối dưới tình huống này, có thể nghĩ đến bảo cảnh sát tìm thầy cô mang các cô qua để giúp đỡ điều tra, mà không phải hồ đồ tự mình chạy tới, cũng đã tốt lắm rồi.

Nếu ba đứa tự mình đi qua, là cảnh sát  thật thì không sao, vạn nhất là kẻ lừa đảo, hơn nửa đêm lừa gạt ba cô bé ra ngoài, hậu quả kia sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi sợ hãi một lúc, chỗ nào còn so đo chút việc nhỏ mà Tố Y lo lắng chứ.

“Cảm ơn chủ nhiệm, chúng em nhớ kỹ!” Mấy người vội vàng nói lời cảm ơn cũng làm cam đoan.

Cùng trở lại ký túc xá, Chu Thư Linh nhìn Lữ Bình theo phía sau, vốn nói một câu “ghê tởm”, lại nói tiếp câu “bẽ mặt”, sau đó lại châm chọc cười nói: “Lữ Bình, hóa ra chỗ các cô chỉ cần là đồng hương, là có thể lên giường hả! Tôi thật là thiếu kiến thức rồi. Tôi lớn như vậy, vẫn  là lần đầu tiên đi vào đồn công an, hơn nữa còn là bởi vì loại chuyện tình dơ bẩn này của cô, cũng thật mất mặt!”

Hoàng Thải Vi lại tức giận trừng mắt nhìn Lữ Bình, “Ngươi nói các ngươi chỉ là đồng hương, lại còn mật báo mỗi ngày giúp đỡ Trần Chí Lâm theo đuổi Tố Y, đến cùng là ngươi rắp tâm gì?”

“Đúng vậy! Giải thích giải thích đi! Có mục đích  gì hả?” Chu Thư Linh tiếp lời của Hoàng Thải Vi nói.

“Thôi, Thải Vi, Thư Linh, rất trễ rồi, nghỉ ngơi trước đi! Cùng người như vậy còn có chuyện gì hay để nói chứ!” Tố Y rửa mặt xong sau đó nói.

“Trình Tố Y, có phải là ngươi không?” Sắc mặt Lữ Bình trắng bệch trừng mắt nhìn Tố Y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.