*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
edit: LenNiNi
Chờ hai người Tố Y và Thải Vi ra cửa, Lữ Bình mới nặng nề đặt mông ngồi xuống ghế!
Quá đáng sợ, mới rồi thiếu chút nữa bị khí thế của Trình Tố Y ép tới không thở được.
Người phụ nữ này có cái gì tốt mà đáng kiêu ngạo! Bất quá là có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi, có thể có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không phải chỉ là một đứa cô nhi (trẻ mồ côi cha mẹ) sao! Một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi giẫm ở dưới bàn chân, trọn đời sẽ không thể trở mình! Lữ Bình hung hãn đập một quyền vang dội trên bàn sách. [mại này vừa ngu vừa tưởng bở rồi bệnh ATSM giai đoạn giữa là sao trời? hết thuốc cứu nhể?]
“Tố Y, bạn chớ để lời nói của cô ta ở trong lòng! Nếu không trung thu này bạn cùng về nhà với tôi đi, mẹ tôi khẳng định sẽ thật thích bạn!” [linh: e hèm: tham khảo giữa sưng hô mấy đứa này nhá ^^ tôi- cô hay tôi bạn được hơn nè?]
Hoàng Thải Vi thận trọng nhìn Tố Y.
“Tôi thật không có sao! Chẳng qua là trung thu này tôi thật sự không đi được a, biệt thự bên kia đang tiến hành sửa chữa, tôi phải thường xuyên đi qua nhìn một chút đâu.” Tố Y cười nói.
“Hai ngày nữa ba sẽ tới đón tôi, tôi sẽ tận lực thuyết phục ông ấy mua khu biệt thự bên kia. Đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ngay-sau-lam-dai-than/2711097/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.