Edit: LenNiNi
Tâm tình Tố Y giờ khắc này sát định rất tốt, ngay cả khi Lâm Tử Mặc gọi mình là Trình học muội cũng không hề khó chịu trong lòng. Hai con mắt cười híp lại, giống như mèo trộm được thịt.
“Lâm học trưởng, vậy chờ anh liên lạc xong liền gọi điện thoại cho tôi nha. Tôi trước hết không quấy rầy anh nữa, 88!” [tác giả để vậy =,= cũng ko hiểu 88 là quái gì hết]
Tố Y cúp điện thoại, tung tăng vào trong ký túc xá.
Lâm Tử Mặc nhìn điện thoại bị cúp máy, bỗng nhiên liền bật cười: Thật đúng là càng ngày càng không khách khí. Trước kia thời điểm muốn cúp điện thoại, luôn là đâu ra đấy nói một tiếng "Lâm sư huynh, gặp lại!" bây giờ lại sẽ dí dỏm nói 88. Không thể chối, loại cảm giác này cũng không tệ lắm! [lại 88 =;=]
Lâm Tử Mặc bình phục một chút ưu tư, tìm được số điện thoại cảu Lâm Hướng Văn liền gọi”Chú, ta có người bạn muốn chế tạo mấy bài nhạc đệm ca khúc,Dùng một thiết bị của công ty với Vương Giám đốc.Ồ, đúng rồi, ngày kia sẽ sử dụng cho bạn, tôi nói rồi, là làm miễn phí. “
“Anh!Khi nào tôi từng làm gì đó miễn phí.Tôi là người làm ăn.Người làm ăn. Anh có hiểu không?Là làm gì cũng phải kiếm tiền kinh doanh. Hơn nữa anh còn dám muốn Vương tổng giam!!!!Anh biết tôi một phút cho hắn ra bao nhiêu tiền lương không?Anh....” Chung Hướng Văn chợt đứng dậy, nhìn vào điện thoại gầm với hầm hừ.
“Tôi vẫn nghĩ, trưa mai muốn về thăm ông nội!” Lâm Tử Mặc không đợi Lâm Hướng Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ngay-sau-lam-dai-than/124743/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.