Chỉ sau một khoảng thời gian rất ngắn, Dương Hạ cùng Tạ Mẫn đã phát hiện được đám khói đang bay lên từ sâu trong rừng. Bọn họ biết ngay là báo hiệu của hai em, tức tốc chạy sâu vào rừng. Đi theo cột khói mà chạy đến. Quả nhiên, từ đẳng xa đã thấy đốm lửa lớn, bé con nào đó vì sợ hãi mà ngồi co ro một góc.
Trái tim vừa rồi đang đập loạn không kiểm soát nổi của Dương Hạ nay đã có thể miễn cường về lại vị chỉ cũ. Anh từ từ đi đến trước mặt Hoa Bảo đang ngồi chôn mặt vào đùi thút thít. Vô cảm mà nói
"Sau lại không nghe lời ?"
Hoa Bảo đang khóc lóc miên man nghe được giọng chồng liền lập tức ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt nhẹp, sống mũi đỏ ửng, làn ra trắng nõn đã sớm đỏ ửng như trái cà. Trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Nhưng lần này thì phần nhiều là đánh trách, ai bảo em tự ý ra ngoài khi không có sự cho phép của Dương Hạ chứ? Không phải anh đã nói nếu không có anh em chắc chắn sẽ gặp chuyện sao. Quả nhiên là có chuyện.
"C....chồng......em biết sai òi....hức....ư....mau....bế em....\~\~!" Hoa Bảo vừa rồi còn sợ hãi, khi thấy chồng mình cảm giác này liền biến mất. Chỉ có tràn ngập là sự an toàn. Em mạnh mẽ lao nhanh đến ôm chặt lấy Dương Hạ. Giọng uất ức không thôi.
Bởi vì đời này Dương Hạ về mặt nào cũng là tất cả của Hoa Bảo, lên em mới vô thức ỉ lại quá nhiều vào người này. Cũng vô thức sẵn sàng trao hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-mot-doi-chi-yeu-anh/2739006/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.