Editor: demcodon Trong không gian của Sở Từ có rất nhiều thứ chất đống, bao gồm một số đồ chơi nhỏ bình thường nàng điêu khắc. Huy hiệu hoa đào này rất tinh tế và khéo léo. Thỉnh thoảng gặp được người rất thuận mắt thì nàng sẽ tặng ra một cái. Người trong quán biết chút đam mê này của nàng nên sẽ đối xử đặc biệt với những vị khách cầm huy hiệu đến. Cô y tá này trông xinh đẹp, đôi mắt hạnh hơi quyến rũ, gương mặt cũng trắng trẻo dịu dàng. Mặc dù không cười, nhưng có thể nhìn ra có hai lúm đồng tiền, giọng nói giống chim hoàng oanh nghe qua làm cho tâm tình nàng dễ chịu hơn rất nhiều. Y tác rất ngạc nhiên, vốn dĩ không muốn cầm. Nhưng khi nhìn thấy huy hiệu hoa đào tinh xảo kia lập tức yêu thích, hơi lo lắng cầm trong tay nhìn xem: "Cám ơn..." Sở Từ vừa thấy thì nhếch khóe miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng, nụ cười rạng rỡ như thể vẻ mặt muốn giết người vừa rồi không phải của nàng. Trong mắt cô y tá nhỏ lóe lên một tia ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện cô em gái cực kỳ dữ tợn này thật ra rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, cười lên như thể có thể làm tan chảy cả một tảng băng, người xem rất thoải mái. Đương nhiên, trước đó có mặt chủ nhiệm Võ, nụ cười của nàng hoàn toàn khác với bây giờ. Lúc đó đừng nói là làm băng tan chảy, chỉ sợ có thể làm cho băng đông lạnh gấp đôi. Cô không hiểu, rõ ràng là một cô bé xinh đẹp như vậy, tại sao lại mạnh mẽ như thế? Dáng vẻ hung dữ kia quả thật không làm cho người thích, lấy ví dụ như những người trong bệnh viện, đồng nghiệp của cô chỉ sợ đều bị nàng làm cho sợ hãi. Nhưng dù sao nàng cũng là người nhà của bệnh nhân, trong lòng cô mặc dù hơi tò mò nhưng cũng không nói nói nhiều lời. Sau khi cắm kim lại cho Thôi Hương Như thì lịch sự rời khỏi. "Em gái, em cũng làm như vậy ở trước mặt Vân Liệt à?" Thẩm Dạng ngồi một bên rốt cuộc cũng lên tiếng. Sở Từ nâng mi nhìn y nói: "Sao vậy?" Sao vậy? Nàng còn hỏi sao vậy? Thẩm Dạng lập tức cứng họng. Chẳng lẽ bản thân Sở Từ không cảm nhận được sao? Dáng vẻ nàng tức giận quả thực có thể làm cho con sông vào tháng sáu đóng băng ba mét ngay lập tức! Nhưng lại nói tiếp, như vậy thật sự có tướng phu thê với Từ Vân Liệt. Dáng vẻ khi Từ Vân Liệt tức giận liều mạng không khác gì cô bé này, hoàn toàn chính là không nhận người thân, chỉ dựa vào một đôi mắt đều có thể dọa chết kẻ địch. "Em còn hỏi sao vậy, xem em dọa chị ấy sợ kìa." Thẩm Dạng cười khiêu khích, liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Thôi Hương Như. Sở Từ vô tội nhìn Thôi Hương Như, phát hiện lòng bàn tay và trán của chị đầy mồ hôi lạnh, cũng biết vừa rồi mình đã chơi con dao hơi quá đáng, vội vàng dỗ dành. "Chị Hương Như, chị sợ cái gì? Nếu em dám làm thì trong lòng đã nắm chắc. Hơn nữa, không phải em chưa làm gì bọn họ sao?" Sở Từ cười hì hì, nói rất chân thành. Thôi Hương Như hoảng sợ nhìn nàng nói: "A Từ... bọn họ như thế nào không quan trọng. Nhưng... nhưng em không thể vì chút việc nhỏ của chị kéo bản thân vào... Lỡ như con dao kia em ném chính xác, lỡ như vừa rồi ba Võ Thuận giật mình thì làm sao đây? Gây ra tai nạn chết người thì làm sao đây?" "Không sao, bây giờ không phải đều tốt sao? Hơn nữa ông già kia sợ đến mức chạy nhanh như chớp, trong phòng chúng ta cũng yên tĩnh." Sở Từ híp mắt cười nói. Trong lòng Thôi Hương Như lo sợ bất an như cũ. Cô chỉ là phụ nữ bình thường, làm sao gặp qua loại trường hợp này chứ, không sợ mới là lạ. Thẩm Dạng chỉ cảm thấy dáng vẻ dỗ dành của Sở Từ có mấy phần giống đàn ông. Nếu không phải nàng là cô bé hàng thật giá thật, biết đâu y sẽ cảm thấy Thôi Hương Như là cô vợ nhỏ Sở Từ nuôi trong nhà, nhìn đôi mắt cưng chiều kia quả thật không thể không nghĩ như vậy! Y không hiểu, hai người này một người như là hồ ly không có ý tốt, một người giống con thỏ nhát gan. Quan hệ này làm sao có thể tốt như chị em ruột chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]