Editor: demcodon Nhưng nói như vậy, mọi người cũng không thể hiểu được một người phụ nữ bình thường như Thôi Hương Như tại sao được anh Thẩm yêu mến chứ? Chỉ như vậy thì thôi, lại còn từ chối người ta. Chuyện này nếu rơi vào cô gái khác chỉ sợ sẽ hối hận cả đời. Trong lòng mọi người đều biết rõ gia thế của Thẩm Dạng không thể so với gia đình triệu phú. Nhà máy lớn kia đã mở từ lâu, lúc chính sách quốc gia vừa mở cửa thì nhà máy đã được xây xong. Người có thể chịu đựng được phiếu bầu này đương nhiên là phi thường, quan trọng nhất là người này nhất định có địa vị. Nếu không thì không có bản lĩnh sống yên trong huyện. Đừng nhìn huyện Y Thủy không lớn, nhưng cũng là một nơi quan trọng. Ở huyện bên kia có đủ loại cơ quan - cục. Y có thể mở một nhà nháy tư nhân lớn cũng không phải chỉ hao phí chút sức lực. Lúc này Hàn thị hơi luống cuống. Cho bà lá gan lớn cũng không dám đắc tội với người như Thẩm Dạng. Kết quả sau khi Thẩm Dạng nói người người nhà bà da mặt dày, Hàn thị lập tức ôm bụng la lên: "Chao ôi, cái bụng của tôi... đau quá... con gái... chúng ta về nhà trước đi. Mẹ phải bồi dưỡng sức khỏe lại mới được..." Bà nói xong, con gái của bà hơi sửng sốt. Nhưng lập tức phản ứng lại, vội vàng đỡ Hàn thị chuẩn bị bỏ chạy. Đám người vừa thấy trong chớp mắt nhường ra một con đường. Thôi Hương Như nhìn thấy mấy người này rốt cuộc cũng rời đi, khóe môi run lên, suýt nữa không kiềm chế được khóc ra. Hôm nay thật sự chịu oan ức lớn. Bốn người nhà Hàn thị bị đánh không ít, một đám chật vật lảo đảo rời khỏi thôn. "Giải tán hết." Thẩm Dạng nhẹ giọng nói. Con trai thôn trưởng đứng bên cạnh vừa nghe vội vàng phất tay, dạn dò những người giải tán: "Giải tán đi, nhưng mọi người đừng nói nhảm nhí khắp nơi đó. Cả thôn chúng ta không thể quay khửu tay ra ngoài, có đúng không? Làm sao có thể tin người ngoài đặt điều nói lung tung được chứ?" Chuyện này nếu xảy ra với người khác, mặc dù có Thẩm Dạng ra mặt cũng có thể không hiệu quả. Nhưng Thôi Hương Như thì khác, danh dự tích lũy nhiều năm tự nhiên là đáng tin tưởng. Cho nên lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này chính là tai bay vạ gió. Sai lầm của Thôi Hương Như nhiều nhất chỉ là xuất đầu lộ diện. Nhưng thời đại này nam nữ bình đẳng, phụ nữ làm nhiều việc hơn, cũng không thể bởi vì chuyện này chỉ trích cô không phép tắc. Mọi người vừa đi, trong xưởng chỉ còn lại mấy công nhân làm việc và hai vợ chồng Tôn Bách Linh. Mấy công nhân nhìn thấy đống hỗn độn dưới đất biết lần này xem như chọc tai họa, cũng may chỉ đạp mấy kệ thuốc, tổn thất không lớn. Sau này giải thích với bà chủ Sở Từ một chút hẳn là cũng không sao. Lúc này Thôi Hương Như đã không kiềm chế được nước mắt, nước mắt hòa cùng máu mũi, giống như vẽ bản đồ trên mặt, không chút nào cảm thấy xinh đẹp. Hoàng Kiến Dân nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng có mấy phần đau lòng. Nhưng nhiều hơn vẫn có loại cảm giác xa cách. Không biết bắt đầu từ khi nào, Thôi Hương Như đã không còn là cô vợ trước kia của hắn nữa. Tính cách của vợ hắn rất mềm mỏng. Mặc dù có cãi nhau với người khác cũng chỉ biết nuốt xuống, sẽ không vừa đánh vừa mắng giống như người đàn bà đanh đá. Ở trong lòng hắn, năm đó Thôi Hương Như nhỏ yếu. Mà bây giờ, mặc dù cô đang khóc rất đáng thương. Nhưng lại có chút hơi khác. Cô đang khóc vì oan ức mà không phải vì sợ hãi bất lực. Cô ít nhiều gì cũng bị Sở Từ ảnh hưởng. Mà cô vợ hiện tại của mình Tôn Bách Linh... Hoàng Kiến Dân lại càng không hiểu. Vào lúc Tôn Bách Linh xuất hiện từ đám đông, hắn nghĩ rằng người phụ này là muốn cùng mấy người phụ nữ nhà Võ Thuận gây rắc rối cho Thôi Hương Như. Dù sao cho tới nay, cô ta chính là một người càn quấy như vậy. Nhưng trăm triệu không ngờ đến cô ta lại giúp đỡ Thôi Hương Như. Tại sao? Mối quan hệ giữa hai người thật khó xử, rõ ràng nên là đối thủ trời sinh không đội trời chung...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]