Sở Từ biết huyện Y Thủy không có nhiều người giàu có. Mấy năm gần đây tình hình đã khá hơn, còn trước kia ngay cả con cái nhà mình cũng không nuôi nổi. Nhưng ở trong mắt nàng, trong thôn nghèo đói cũng có thể hiểu được. Nhưng tại sao cái huyện này cũng không khá hơn bao nhiêu? Ngoài ra, cho dù huyện Y Thủy không thích hợp để trồng dâu, nuôi tằm và dệt lụa. Nhưng địa phương khác cũng nên có chứ? Chẳng lẽ trình độ hiện tại của cả nước cũng tương tự như vậy? Nếu đúng như vậy thì cuộc chiến tranh kéo dài hàng chục năm quả thực đáng để cho người ta suy nghĩ lại. Tần Trường Tố bị choáng váng trước câu hỏi của Sở Từ: "Tơ lụa... nhất định là có, nhưng chỗ chúng ta hơi khó mua. Nhưng cũng không tốt, hai năm nay có nhiều người nuôi tằm, tương lai không chừng em có thể mặc quần áo lụa." Sở Từ thở dài, áo khoác vải nỉ nàng đang mặc cũng rất thoải mái, thật ra không phải không có tơ lụa là không được. C hẳng qua đời trước có rất nhiều đồ cũng làm cho nàng nhớ thương. Hai người chọn lựa ở trong cửa hàng của bà Vương. Cuối cùng Tần Trường Tố mua bộ quần áo sợi tổng hợp may sẵn. Sở Từ mua 10 mét vải, nhân tiện mua một số kim chỉ và đồ dùng may vá ở bên đường, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Đều là một con đường nên trở về quán rất gần. Sở Từ ra ngoài cũng hơn nửa tiếng, có lẽ Võ Thuận cũng đi rồi. Quả nhiên, sau khi trở lại quán đã không nhìn thấy Võ Thuận, mà lại nhìn thấy một vị khách không mời mà đến. Chỉ thấy một cô gái hơn 20 tuổi, tóc ngắn đang nhìn xung quanh. Cô ta đội một chiếc mũ lông cừu trên đầu, quấn một chiếc khăn quàng cổ lớn quanh cổ. Trên người mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ, trông rất ấm áp vui mừng. Nhưng Sở Từ vừa thấy thì cảm thấy hơi khô nóng. Mùa xuân đã đến rồi tại sao cô gái này còn mặc quần áo mùa đông như thế? Bởi vì đẹp à? "Xin chào." Phúc Nhạc Nhạc đi đến trước mặt Sở Từ mở miệng nói một câu, tiếp theo vươn tay phải ra. Sở Từ hơi sửng sốt, nàng biết đây là bắt tay, một loại phép lịch sự. Nàng mở quán ăn lâu như vậy cũng thường xuyên nhìn thấy. Nhưng mặc dù nhìn lâu như vậy cũng cảm thấy không thích ứng như cũ. Dù sao mới gặp mặt đã bắt tay, ai biết tay đối phương có sạch sẽ hay không. Nàng còn nghe Tần Trường Tố nói, người nước ngoài còn hôn hai má khi chào hỏi... Nghĩ lại đã thấy sợ, cũng không phải vào kỹ viện, ở nơi công cộng mà hôn tới hôn lui cũng không ngại sao? Sở Từ không vươn tay, mở to mắt nhìn chằm chằm Phúc Nhạc Nhạc trước mặt. Sau một hồi híp mắt cười nói: "Đến ăn cơm à? Người phục vụ sẽ đón tiếp cô." Phúc Nhạc Nhạc hơi sửng sốt. Sau đó cũng cười theo, lập tức lộ ra hai đồng điếu: "Tôi đến tìm em, người phục vụ nói cho tôi biết em là bà chủ của quán này." Cô ta quay lại từ nửa đường, vốn dĩ muổn hỏi thăm người phục vụ xem cô gái này đã đi chưa. Nhưng sau khi hỏi một hồi mới biết được hóa ra nàng tên Sở Từ, là bà chủ của quán này. Cho nên trực tiếp đợi trong quán. Tay của Phúc Nhạc Nhạc còn giơ giữa không trung, Sở Từ liếc mắt một cái nói: "Cô là chuẩn bị xách đồ giúp tôi à? Cám ơn, nhưng không cần." "Em... em ngay cả việc này cũng không biết? Tôi đang muốn bắt tay với em! Trời ạ, em... em mở một quán ăn lớn như vậy tại sao còn... còn..." Những lời còn lại Phúc Nhạc Nhạc ấp úng không nói ra. Nhưng Sở Từ vừa nghe đã biết là chê nàng quê mùa. "Nhìn tay chân cô gầy guộc như vậy, vẫn là đừng bắt đi. Sức lực của tôi mạnh, chỉ sợ không cẩn thận bóp nát xương của cô." Sở Từ liếc nhìn cô ta một cái, cười như không cười. Phúc Nhạc Nhạc xấu hổ rút tay về, tiếp theo nhìn thoáng qua những thứ nàng đã mua: "Vừa rồi đi gấp nên quên giới thiệu với em. Tôi tên là Phúc Nhạc Nhạc, có lẽ lớn hơn em 4-5 tuổi. Cho nên em có thể gọi tôi là chị Nhạc Nhạc cũng được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]