Editor: demcodon Nghĩ đến lúc trước, khóe mắt Sở Tú Trinh hơi ướt át. Khi đó ba mẹ không biết khen ngợi Tần Thất bao nhiêu lần, nói ông hiếu thảo, nhân phẩm tất nhiên không tệ. Nhưng sau khi gả đến bà mới biết được Tần Thất này tính tình lười biếng, ở thôn họ Tần lại có tiếng xảo quyệt. Nếu không cũng sẽ không đặc biệt chạy đến thôn Thiên Trì tốn nhiều lương thực và tiền như vậy cưới vợ. Bà vào cửa chưa đến ba ngày đã bị bị Tần Thất đánh một trận. Lúc về nhà mẹ nói chuyện này thì ba mẹ lại chỉ nghĩ bà không hiểu chuyện. Bà còn nhớ rõ, năm đó mới lập gia đình không bao lâu đã nghênh đón thiên tai, có rất nhiều người chết đói. Mà ở nhà họ Tần, cuộc sống của bà càng ở dưới tầng chót, suýt nữa không còn mạng. Nếu không phải sau đó học thông minh một chút biết giấu thức ăn, không chừng đã bị người nhà họ Tần hy sinh. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm cũng sống sót đến nay. Cho nên đối với Sở Từ, bà thật sự ước gì có thể lấy tim gan đối xử tốt với nó. Con bé kia giống như em gái của bà đều là gười lương thiện. Sở Tú Trinh vừa xuất hiện, ba bà mợ giật nảy mình. Bà Sở lập tức kích động nắm chặt cánh tay Sở Tú Trinh, nước mắt nước mũi chảy nói: "Trinh à, tại sao con ốm thành như vậy? Mẹ đã nhiều năm rồi không gặp được con..." "Bà không phải mẹ tôi! Đừng giả vờ làm người tốt ở đây!" Sở Tú Trinh lập tức hét lên một câu: "Mấy người tìm A Từ là muốn bán nó giống như năm đó bán tôi sao? Thật xấu hổ cho mấy người có thể ra tay độc ác như vậy!" Bà lão hơi sửng sốt, không nghĩ tới con gái ruột mình nhớ ngày đêm đột nhiên xa lạ như vậy, gương mặt già nua co rúm nói không ra lời. "Chị, chị nói bậy gì đó? Bọn em giới thiệu chính là người trong sạch!" Mợ hai trợn mắt xem thường nói: "Nói cho chị biết, em tìm nhà này là trồng bông, năm trước bông bán rất chạy. Thị trấn chúng ta cũng có một nhà triệu phú, việc này mọi người biết chưa? Mà người con trai em nói chính là cháu nội lớn nhà này. Đúng rồi, họ Tôn, lúc em hỏi thăm nhà người khác thì họ nói cho em biết người cô đã gả đến thôn chúng ta, cũng ở thôn bắc của mấy người." Khóe miệng Sở Từ nhếch lên, nhà triệu phú làng trên xóm dưới hiện tại chỉ có một nhà. Đó chính là nhà mẹ của Tôn Bách Linh. Nhà họ Tôn này chính là bánh bao thơm, nhà triệu phú đầu tiên còn được phía trên phát giấy khen, người muốn gả vào nhà bọn họ chỉ sợ đều có thể xếp thành một đội. Nàng hơi đều tò mò tại sao đối phương lại chọn nàng chứ? "Người nhà họ Tôn vốn dĩ cũng không thích, nhưng cô gái nhà này gả ra ngoài dường như biết cháu, mới nói lời hay với trong nhà, cảm thấy cháu là người có thể sống tốt..." Mợ hai nói với vẻ mặt kiêu ngạo. Sở Từ vừa nghe không khỏi ngạc nhiên, vậy mà do Tôn Bách Linh mở miệng? Tuy nói đã lâu như vậy chưa từng có đối đầu trực tiếp với Tôn Bách Linh. Nhưng dù sao nàng và nhà họ Hoàng có thù oán. Rốt cuộc là tại sao luẩn quẩn trong lòng muốn nàng làm cháu dâu của cô chứ? Nếu đánh chủ ý lên xưởng khẳng định là không có khả năng. Dù sao nhà họ Sở cứ bán nàng đi như vậy chính là muốn chiếm tất cả tài sản trong tay nàng làm của riêng. Lúc bàn hôn sự với người khác tự nhiên sẽ không đem những thứ này làm của hồi môn của nàng, nhiều nhất chia ra một phần lợi nhuận ra ngoài. "Nhà họ Tôn? Nhà họ Tôn mặc dù tốt, nhưng nhà đó nhiều người, gả đến vẫn là đời cháu nội, ở nhà chỉ sợ ngay cả quyền lên tiếng cũng không có? Còn không bằng một nhà mợ tìm. Mặc dù không phải con một nhưng đã tách ở riêng, không cần nuôi dưỡng ba mẹ chồng. Nhà trai muốn người có thể chăm lo gia đình. Mợ thiếu chút nữa nói tét miệng mới làm cho nhà người ta có thiện cảm với cháu. Sở Từ, qua thôn này thì không có cửa hàng đâu!" Mợ út đứng bên cạnh nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]